Cô nói một câu, lúc đầu, khi thuê căn nhà trong khu dân cư này cô có giao hẹn một quý đóng tiền một lần, cô cắn môi: "Có thể nộp trễ một chút không, đợi phát lương tháng này là tôi nộp cho chị liền."
Chủ nhà nhíu mày: "Cô Lý à, tôi thấy cô đáng thương, còn phải dắt theo con nhỏ mới tạo nhiều điều kiện thuận lợi cho cô, cô cũng không thể lần lữa mãi chứ."
Mộc Như Phương vội vã nói: "Còn một tuần nữa là tôi được trả lương rồi, đợi có lương là tôi lập tức trả cho chị ngay, chị cho tôi thêm hai ngày nữa với."
Cô vẫn còn tiền, nhưng tiền đó dùng để mua thuốc cho Nặc Nặc, hiện giờ Nặc Nặc toàn uống thuốc nhập khẩu từ nước ngoài, tiền thuốc mỗi ngày rất tốn kém.
Cô còn phải tích tiền, cô chỉ muốn gửi con vào trường mầm non tốt nhất, mầm non quý tộc của thành phố Hải Châu, ở đó ngày nào cũng có bác sĩ khoa tim và bác sĩ ngoại khoa trực, giáo viên ở nơi này cũng được đào tạo rất nghiêm ngặt.
Chỉ khi cho con đi học ở trường có điều kiện như vậy, Mộc Như Phương mới cảm thấy yên tâm, dù gì bây giờ cô bé vẫn còn nhỏ quá, cô sợ Nặc Nặc giống như hồi tháng trước, bệnh tái phát mà vẫn ráng nhịn đau, may mà không xảy ra hậu quả nghiêm trọng nào.
Sau khi chuẩn bị xong bữa sáng, Mộc Như Phương cảm thấy vai mình nhức buốt.
Cô dặn Nặc Nặc ăn trước rồi đi vào nhà vệ sinh.
Cởi quần áo ra quan sát vai mình, trên da cô vẫn còn vết bầm, cô cắn răng, đổi sang mặc cái áo lót rộng rãi khác.
Rồi mới bắt đầu hóa trang, bên nửa mặt trái từ ngay tai có vết sẹo tầm 4,5 cm chạy dọc xuống, đã mờ đi nhiều lắm rồi, chỉ cần dùng kem che khuyết điểm là có thể giấu được ngay, nhưng mỗi ngày cô đều hóa trang, cố ý vẽ cho vết sẹo này trông càng nghiêm trọng, xấu xí hơn.
Cô căm hận gương mặt hoàn mỹ này biết bao.
Bởi vì nó mà mình mới gặp nhiều chuyện phiền phức đến như vậy.
8 giờ sáng, Mộc Như Phương dẫn Nặc Nặc cùng đến công ty.
Cô vẫn đeo cặp mắt kính quê mùa và khẩu trang dày dặn như trước.
Đông Hoàng Giải Trí cho phép nhân viên dẫn con theo, chỉ cần không gây chuyện là được.
Cô chuẩn bị sẵn vài cuốn truyện cổ tích, sách vẽ và màu nước cho Nặc Nặc, có phòng riêng để dành cho nhân viên như bọn họ nghỉ ngơi, nhưng bình thường Mộc Như Phương không thích đến đó cho mấy, cô mệt rồi thì ngồi nghỉ ngơi ở trên cầu thang, hoặc vào gian phòng chứa đồ trong nhà vệ sinh.
Trong phòng nghỉ ngơi có không ít đứa trẻ theo cha mẹ đến đây, có cô bé tuổi tác ngang ngửa với Nặc Nặc, còn có hai cậu nhóc lớn hơn Nặc Nặc một chút.
Nằm bò trên bàn đọc sách.
Mộc Như Phương nhẹ giọng dặn dò, sau khi sắp xếp cho con gái xong xuôi cô mới đi vào phòng thay đồ.
Mở tủ đồ ra, bình thường cô không có thói quen khóa cửa lại, bởi vì bên trong chỉ cất mỗi đồng phục của cô mà thôi, bộ đồ màu xám bình thường, nhưng Mộc Như Phương không ngờ rằng, đồ của cô đều bị dội nước vào.
Bộ đồ ướt đẫm không mặc được.
Cô cắn răng, sực nhớ ra mười phút sau phải qua phòng làm việc của chị Từ họp bèn mặc vào luôn, phần bị ướt ở đằng sau lưng, mặc vào mới thấy lạnh ngắt, lớp vải dán sát vào người, cô biết là ai làm.
Ngoại trừ Kha Na, còn ai rảnh rỗi làm ra những chuyện nhạt nhẽo này cơ chứ.
Nhưng cô cũng hết cách, không muốn gây chuyện phiền hà, khó khăn lắm mới kiếm được công việc có mức lương vừa ý, mặc dù mệt mỏi thật, mặc dù ngày nào cũng vất vả làm công việc tầm thường như vậy, nhưng đồng lương này là cô tự kiếm được bằng sức lao động của mình.
Từ năm 14 tuổi, cô đã được nhà họ Đào nhận nuôi, trước giờ vốn không cần phải lo lắng gì về cuộc sống, Đào Gia Thiên đối xử tốt với cô vô cùng.
Bàn tay cô, đến nước lạnh còn chưa chạm vào bao giờ.
11 giờ sáng, Đào Gia Thành bước ra khỏi thang máy, trợ lý đi bên cạnh cung kính thông báo lịch trình một tuần làm việc: "Giám đốc Cao của Hoàng Đình mời anh đi chơi golf vào ngày mai, còn ngày kia có buổi tiệc rượu với cục trưởng Trần."
Gương mặt điển trai lạnh lùng của anh không có bất kỳ biểu cảm nào cả, anh lạnh nhạt gật đầu, đột nhiên có một bé gái va vào chân anh, trên tay còn cầm cây bút vẽ, thân người nhỏ nhắn đứng vững lại, cây bút vẽ quệt một đường lên quần tây anh, có điều quần của anh có màu xanh đậm, không nhìn rõ nét bút đen bị dính trên đấy.
Đào Gia Thiên dừng bước, nhìn cô bé cách mình chỉ có một mét kia.
Trợ lý vội vàng hỏi: "Đây là con cái nhà ai? Làm dơ đồ của giám đốc Đào, đang trong thời gian làm việc mà ai dắt con đến thế?" Giám đốc sảnh bước qua, nhìn thấy Đào Gia Thiên bèn cuống quýt cúi đầu: "Giám...giám đốc Đào."
Trợ lý lạnh lùng quát lên: "Cô làm việc kiểu gì đấy!"
Giám đốc sảnh vội vã nói: "Tôi cũng không biết là nhân viên nào đưa con đến đây, tôi đi điều tra ngay đây ạ."
Kha Na đang lau cửa kính gần đấy, nghe thấy âm thanh bèn nhìn qua, cô ta trông thấy gương mặt bình tĩnh của Đào Gia Thiên, còn đứa bé đứng cách anh ta một mét đó chẳng phải là con của Lý Uyển hay sao?"
Cô ta tức tốc chạy qua: "Tôi biết ạ, đây là con của Lý Uyển!"
"Lý Uyển?" Giám đốc sảnh gọi một cuộc điện thoại rồi cung kính nói với Đào Gia Thiên: "Xin lỗi giám đốc Đào, đây là con của Lý Uyển bên bộ phận vệ sinh, tôi sẽ gọi cô ấy qua đây ngay."
Kha Na đỏ mặt len lén nhìn người đàn ông cao ráo này, một người sang trọng đến như vậy, ai mà không động lòng được đây?
Tầm nhìn của cô ta rơi xuống quần tây của Đào Gia Thiên, cô ta nhếch môi, Lý Uyển tiêu đời rồi, giá của cái quần tây này lên đến 8 con số, cả đời này cô ta đều không đền bù nổi.
Sau khi nhận được điện thoại, Mộc Như Phương lập tức chạy ngay đến đại sảnh, cô sợ hãi ôm chầm lấy con gái của mình.
Dường như cô bé biết mình gây ra họa lớn, bèn ôm Mộc Như Phương: "Mẹ ơi."
Mộc Như Phương đã được báo tin qua điện thoại, cô không ngờ đến Nặc Nặc lại gặp được Đào Gia Thiên trong tình huống như vậy, tim cô đập dồn dập, vừa tức giận vừa nôn nóng lại vừa lo lắng, lo bị Đào Gia Thiên nhận ra, vành mắt ưng ửng đỏ, cúi đầu nhìn dáng người săn chắc trước mắt mình, giọng nói khàn khàn: "Xin lỗi giám đốc Đào, con bé còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện..."
Giám đốc sảnh nói: "Lý Uyển, cô cẩu thả quá rồi, con còn nhỏ chưa hiểu chuyện mà dắt con theo đến chỗ làm chi vậy, làm dơ đồ của giám đốc Đào, cô chịu trách nhiệm nổi không?"
Mộc Như Phương cắn môi: "Xin...Xin lỗi."
Cô biết quần áo của Đào Gia Thiên đều là hàng được thiết kế riêng, rất đắt tiền, cô của bây giờ không đền nổi.
Ánh mắt nóng rực mang ý dò xét lướt qua đỉnh đầu cô.
Mộc Như Phương cúi đầu, không dám ngẩng lên, đôi vai khẽ run rẩy.
Đào Gia Thiên nhìn người phụ nữ ôm đứa bé ba, bốn tuổi ấy, dường như bên tai còn phảng phất tiếng: "Xin lỗi chú." mềm mại của cô bé.
Anh lạnh nhạt cất tiếng: "Lý Uyển."
Anh tự giễu cười cười, tên của mấy ông giám đốc ký hợp đồng mấy tỷ còn không nhớ nổi, vậy mà lại nhớ tên nhân viên vệ sinh trong công ty, thật buồn cười.
Dường như Nặc Nặc thấy hơi sợ hãi, nhưng cô bé nhìn Đào Gia Thiên, muốn bảo vệ mẹ của mình, vành mắt đỏ ửng: "Chú ơi...Nặc Nặc biết sai rồi, chú đừng trách mẹ cháu...Xin lỗi chú ạ."
Nhìn thấy cặp mắt to tròn đen lóng lánh ấy nhìn mình, dường như sắp bật khóc đến nơi, trong ánh mắt chỉ chứa toàn nỗi sợ hãi.
Đào Gia Thiên bỗng chốc mềm lòng.
Không biết tại vì sao mà anh lại mềm lòng.
Anh "Ừm." một tiếng, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều: "Cháu tên Nặc Nặc à?"
Nặc Nặc muốn gật đầu, Mộc Như Phương ôm chặt lấy con gái, để cô bé vùi mặt trong lòng mình, cô nói với Đào Gia Thiên bằng chất giọng khàn khàn: "Giám đốc Đào, xin lỗi anh, tại con gái tôi không hiểu chuyện mới va phải anh, giám đốc Đào muốn phạt thế nào cũng được."
Đào Gia Thiên nhìn người phụ nữ trước mắt mình, anh thấy không vui chút nào.
Cô ta tưởng anh là ma quỷ hay sao? Lại bảo vệ con gái như thế, sợ anh ăn thịt con bé đấy à?
Thật không ngờ rằng, một người phụ nữ xấu xí bình thường mà lại sinh được đứa con xinh xắn như vậy.
Có điều cô ta cũng không phải không có ưu điểm gì, trong đầu Đào Gia Thiên chợt nảy ra một màu trắng muốt, làn da của cô ta mới nõn nà làm sao.