Mộc Như Phương xin nghỉ, không đến Hoàng Đình làm, cô ở nhà với Nặc Nặc, bởi vì cô bé lên cơn sốt, cô hối hận gần chết, vội vàng đưa con vào bệnh viện khám.
Trong phòng truyền nước, cô ôm con thật chặt vào lòng.
Bé gái sốt đến mơ mơ màng màng chỉ biết gọi mẹ ơi.
"Nặc Nặc ngoan nhé, mẹ ở đây với con."
Bởi vì căn bệnh tim nên con bé yếu ớt nhiều bệnh, có thể hôm nay bị nhiễm lạnh, lại thêm sợ hãi nên mới thành ra như vậy, cô nhẹ nhàng vuốt ve tóc con, lần đầu tiên nghĩ thầm trong lòng, nếu không thì rời khỏi thành phố Hải Châu cho rồi.
Đi đâu cũng được.
Đợi đến khi tích đủ tiền cho con làm phẫu thuật, chờ con khỏe lại rồi bèn dắt Nặc Nặc rời khỏi Hải Châu, đi đến thành phố nào mà không ai quen biết bọn họ rồi làm lại từ đầu.
Truyền xong bình thuốc hạ nhiệt và tiêu viêm, hai giờ sáng Mộc Như Phương đưa Nặc Nặc về nhà, cô bé còn dán miếng hạ sốt trên đầu, mơ màng mở to mắt, nhìn thấy mẹ mình còn ở đây bèn ôm chầm lấy cô: "Mẹ ơi."
Bàn tay bé nhỏ ấy lần mò trong túi, mò được miếng băng keo cá nhân rồi đưa cho Mộc Như Phương: "Tay mẹ còn đau không ạ."
Mộc Như Phương nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của con gái mình bèn nhận lấy, hôn lên gò má cô bé: "Không đau nữa rồi, ngón tay mẹ đã lành lặn rồi con, Nặc Nặc ngủ đi, sáng mai ngủ tỉnh giấc là khỏi bệnh ngay."
"Không muốn đâu." Nặc Nặc cố chấp xé một miếng băng keo cá nhân ra dán lên tay Mộc Như Phương, cúi đầu thổi phù phù.
Mộc Như Phương thấy con mình hiểu chuyện như vậy, cô giơ tay xoa đầu cô bé: "Nặc Nặc lấy băng keo cá nhân đâu ra đấy."
Con bé còn nhỏ như vậy, không có tiền trong người, sao lại có băng keo cá nhân được chứ.
"Con lấy trong siêu thị đó." Nhắc đến siêu thị, giọng nói của Nặc Nặc yếu ớt hẳn đi, thỉnh thoảng lại ngước nhìn Mộc Như Phương, lí nhí bảo: "Nặc Nặc trả tiền rồi, chú trả tiền cho Nặc Nặc đó..."
Giọng nói càng lúc càng nhỏ...
Cô thấy lòng mình xót xa.
"Hôm nay Nặc Nặc đi lấy băng keo cá nhân cho mẹ hả?" Cô cắn môi, ôm con gái vào lòng, cô bé gật gật đầu, cổ họng Mộc Như Phương cứ như bị tắc nghẽn vậy: "Xin lỗi Nặc Nặc, mẹ không nên dữ dằn thế với con.
Cô không ngờ Nặc Nặc lại đi tìm băng keo cá nhân cho mình, tâm trạng nặng nề quá đỗi, cô ngắm nhìn đứa con gái hiểu chuyện của mình.
"Mẹ ơi, Nặc Nặc sai rồi, tại Nặc Nặc chạy đi trước, sau này con sẽ không rời xa mẹ nữa đâu."
"Mẹ cũng vậy, vĩnh viễn không rời xa Nặc Nặc."
Đêm hôm ấy, Mộc Như Phương nhìn đứa con gái của mình đang lên cơn sốt nằm rũ trên giường bệnh, trong đầu sực nhớ đến đôi mắt đen thăm thẳm của người đàn ông ấy, cô như rơi vào hầm băng vậy, rồi quyết định cho dù có thế nào cũng phải nhanh chóng kiếm cho đủ tiền cho con sớm ngày được làm phẫu thuật, sau đó rời khỏi thành phố Hải Châu.
Rời khỏi Đào Gia Thiên...
Thời gian hệt như lúc bình thường, thấm thoắt lại một tháng trôi qua.
Buổi sáng Mộc Như Phương đi đến bệnh viện lấy thuốc tháng này cho Nặc Nặc, đều là thuốc nhập khẩu, hiệu quả rất tốt, giá cả cũng đắt đỏ.
Lúc cô nhận thuốc không ngờ lại đụng mặt Đào Gia Thiên và một bác sĩ mặc áo blu trắng, cô khẽ nhíu mày, có điều bản thân mình đeo khẩu trang dày đến nhường này, Mộc Như Phương cũng có quen biết với người bác sĩ mặc áo blu trắng ấy/
Một người bạn của Đào Gia Thiên.
Là bác sĩ khoa ngoại.
Tên Cố Tề.
Trước đây Mộc Như Phương đã từng gặp anh ta, cô cố tình muốn trốn tránh, vào lúc này chợt có cô y tá đẩy xe qua gọi một tiếng: "Bác sĩ Cố."
Lúc ánh mắt của Cố Tề lướt ngang qua, Đào Gia Thiên cũng đưa mắt nhìn theo.
Mộc Như Phương nhanh chóng cúi thấp đầu xuống, Đào Gia Thiên vừa nhìn đã nhận ra cô ngay, đeo cái khẩu trang cùng cặp mắt kình dày cộm, bộ dạng ngoan ngoãn tầm thường, nhìn vừa thuận mắt mà cũng thấy chướng mắt.
Cố Tề vốn dĩ muốn đi về phía thang máy, nhìn thấy Đào Gia Thiên đứng nguyên không nhúc nhích, nương theo ánh mắt anh mới trông thấy một người phụ nữ ăn mặc kín kẽ, áo khoác ngoài đơn giản, quần jeans giặt đi giặt lại đến bạc màu.
Vốn dĩ Mộc Như Phương muốn quăng bơ cho rồi, nhưng Đào Gia Thiên cũng đã nhìn thấy cô, cô chỉ đành bước qua, thấp giọng chào hỏi: "Giám đốc Đào."
Cô cúi đầu, bởi thế nên ánh mắt của anh rơi trên đỉnh đầu cô, kiểu tóc già khoằng.
Mộc Như Phương quay người bỏ đi.
Cố Tề mỉm cười: " anh quen cô này hả?"
"Ừm."
Xem như là có quen biết đi.
Ít nhiều gì cũng gọi được tên cô ta.
Lý Uyển, Lý Uyển.
Số người mà anh nhớ được tên quả thật không nhiều, đặc biệt là một nhân viên vệ sinh.
Đào Gia Thiên chợt nhớ ra một chuyện: "Cậu có biết người phụ nữ khi nãy cầm thuốc gì trên tay không?"
Anh cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.
Bởi vì Lý Uyển đó cầm thuốc trên tay, siết rất chặt, dường như sợ đánh rơi mất vậy.
Cố Tề còn đang kinh ngạc Đào Gia Thiên mà lại quen với người phụ nữ bình thường đến như vậy, vừa nhìn đã biết cô ta ắt hẳn là làm công việc thấp kém nhất rồi, bộ dáng ngoan ngoãn tầm thường, thế mà quen với vị Phật Đào Gia Thiên này.