Cửa phòng mở ra, một người mảnh khảnh cầm chai rượu bước vào, ánh mắt của anh lướt đến trên người cô, gương mặt ấy, anh không thể nào không thừa nhận, đây là quả thật là một gương mặt hút hồn cánh đàn ông, lúc ấy mình cũng bị gương mặt đẹp đẽ này mê hoặc.
Mộc Như Phương nghĩ lại đến những lời Tô Na đã nói, khi nãy Đào Gia Thiên đã đập chết một cậu ấm ở chỗ này, trong không khí vẫn còn vương mùi liệu pháp mùi hương đắt tiền, cô cúi đầu mở chai rượu rót vào ly.
Mộc Như Phương cúi đầu, cả người cứng đờ, giữ nguyên một tư thế, cô nghe tiếng mưa vỗ tí tách vào cửa cổ.
Đào Gia Thiên nhìn cô, nhìn bộ dáng cúi đầu ngoan ngoãn của cô, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh người phụ nữ mặc váy cưới mỉm cười với anh, anh siết chặt ly rượu trong tay, rồi chợt quăng mạnh xuống mặt đất.
Mộc Như Phương chỉ cảm thấy có cơn gió thổi trước mặt mình, cánh tay cô bị người đàn ông đó nắm chặt lấy lôi ra ngoài, cô lảo đảo bước theo anh.
Sức cô quá yếu, cho dù có muốn chống cự cũng như như không, anh khỏe quá đỗi, một mực lôi cô ra màn mưa xối xả ngoài kia.
Người đàn ông ấy đẩy cô vào xe, anh nói với người mặc áo đen: "Cút đi."
Người mặc áo đen nhíu mày: "Anh uống say rồi, để tôi lái đi xe cho ạ."
"Tôi nói rồi, cút đi!" Dường như vì đau đầu mà anh rất đỗi nóng nảy, đôi mắt đen thẳm lộ ra vẻ hung ác.
Người đàn ông áo đen nhìn thoáng ra Mộc Như Phương rồi lùi lại.
Đào Gia Thiên khởi động máy, đạp lên chân ga, chiếc xe lao vút đi giữa màn mưa đêm.
Mộc Như Phương thấy căng thẳng cả người, cô nhìn những giọt mưa xối lên cánh cửa sổ, cắn răng, không biết Đào Gia Thiên có ý gì, xe lao vun vút, cô hoảng hốt nhìn ra ngoài.
Không biết từ lúc nào mà phía ngoài kia đã là khung cảnh hoàn toàn xa lạ.
Là nơi cô không quen thuộc.
Cô không thể cất tiếng nói trước mặt anh, sợ làm bại lộ thân phận của mình, bởi vậy vẫn cứ im thin thít, cô không biết Đào Gia Thiên lại phát điên cái gì.
Bầu không khí tĩnh lặng thiếu giọng nói con người.
Chỉ có tiếng mưa tuôn trên nóc xe, to vô cùng, đáng sợ vô cùng.
Xe ngừng bánh, người đàn ông ấy siết chặt lấy bánh lái, đôi môi mỏng mím lại, gương mặt khôi ngô tuấn tú rất đỗi lạnh lùng, anh nhìn người phụ nữ có sắc mặt trắng bệch ngồi đằng ghế sau, trong đầu quanh quẩn mỗi hình ảnh mơ mơ hồ hồ, cô mặc váy cưới mỉm cười với anh, nhưng mà, anh biết đó là một buổi tiệc cưới, cô tự tay bỏ độc muốn lấy mạng anh.
Là một gương mặt xinh đẹp mỹ miều, có điều chỉ là để mê hoặc anh mà thôi.
Anh xuống xe, Mộc Như Phương vẫn còn chưa biết anh muốn làm gì, cửa hông bị mở tung ra, chỉ vài phút thôi mà người anh đã dính nước mưa, tóc ướt đẫm, trông có vẻ lạnh lẽo hung ác ghê lắm, trong khoảnh khắc tia sét rạch ngang bầu trời đêm, ánh sáng bừng lên soi rọi hết gương mặt lạnh lùng ấy.
Anh tiến vào xe xé rách áo của cô, Mộc Như Phương cắn răng, cô biết mình không chống cự nổi.
Ghế xe còn chưa được hạ xuống, dường như anh cố ý muốn dằn vặt cô mà cứ xâm nhập vào như thế, Mộc Như Phương nghiến môi, cả người co giật từng cơn, người đàn ông nọ cắn thật mạnh lên xương quai xanh của cô, đôi mi dài và cong của cô run rẩy, cô nghe thấy tiếng anh vang lên bên tai: "Cô đê tiện thật."
Đê tiện, chẳng phải cô đê tiện lắm hay sao?
Mộc Như Phương nhếch môi như tự giễu lắng nghe anh sỉ nhục mình, chỉ cầu mong trò dằn vặt này chấm dứt cho nhanh.
Mùi dục vọng lan tỏa khắp trong xe, tiếng nước rơi tí tách trên nóc, ngoài kia mưa buông trắng xóa cả bầu trời.