Mộc Như Phương khẽ cười, nụ cười rạng rỡ tươi rói, thanh âm lảnh lót như chim vàng anh: “Em đã nói rồi mà, sau này em nghe anh tất.”
“Anh nếm thử xem có ngon không?” Cô nhìn anh, ngón tay trắng nõn của cô nhẹ nhàng đặt trên chiếc eo săn chắc của anh: “Em đã làm mấy ngày rồi, không biết hôm nay anh sẽ đến.”
Tuy sắc mặt Đào Gia Thiên vẫn trầm mặc y như cũ, nhưng cũng không có biểu hiện tức giận gì cả, Mộc Như Phương đưa mắt nhìn lên khuôn mặt anh, khóe môi cô nhoẻn lên ý cười dịu dàng, hôm nay cô đã trang điểm rất chỉnh chu, dung nhan tinh xảo, một vẻ đẹp rúng động lòng người, ngón tay thon thả trắng trẻo của người phụ nữ tỉ mỉ nắm lấy tay áo của người đàn ông, khóe môi mang theo một nụ cười tươi tắn.
Đào Gia Thiên nhìn cô.
Anh nhìn khuôn mặt đứng đối diện mình, anh nhìn dáng vẻ cô chủ động nịnh nọt lấy lòng anh, đột nhiên khóe môi anh lóe lên một tia nhạo báng, nhưng cũng khá là thoải mái đó chứ, bởi lẽ không có một người đàn ông nào lại thích một người phụ nữ mà cứ một mực chống cự mình cả, cho dù là người phụ nữ này có là cố ý giả vờ đi nữa, thì người đàn ông nào cũng sẽ cảm thấy hài lòng thôi.
Anh buông lỏng tay xuống rồi sải bước đi về phía nhà ăn, anh ngồi xuống bàn, Mộc Như Phương cũng đi tới, trên tay cô bưng một chén canh gà vừa mới ninh, sau đó nhẹ nhàng để xuống trước mặt người đàn ông.
Cô người làm lui qua một bên đứng.
Mộc Như Phương cắn lấy đầu đũa, rồi đưa mắt nhìn anh: “Anh thử xem, có thích không?”
Đào Gia Thiên thì mất kí ức rồi, nhưng Mộc Như Phương không có, cô vẫn nhớ rất rõ anh thích ăn gì nhất, cô đã làm một món sườn chua ngọt, còn có nấm hương xào với cải xanh,cô nhớ anh rất thích ăn nấm hương, còn dành cả buổi chiều để ninh canh gà nữa.
Nhiêu đây món đã đủ cho hai người ăn rồi.
Mộc Như Phương nhìn Đào Gia Thiên ăn một miếng, cô cẩn thận quan sát biểu hiện trên khuôn mặt của anh, cô rõ ràng nhìn thấy đôi lông mày của anh có hơi nhíu lại, sau đó đuôi lông mày lại giật lên một chút, cổ họng anh chuyển động, anh bắt đầu ăn cơm, lúc này Mộc Như Phương biết, anh ấy chắc chắn rất thích.
Chỉ là anh không có bày tỏ ra mặt mà thôi.
Anh vẫn giống y như ngày trước.
Mộc Như Phương khẽ cười, cô vui vẻ hỏi: “Có ngon không Gia Thiên?”
Cô gọi tên của anh.
Đào Gia Thiên lạnh nhạt đáp: “Đừng có kêu tên tôi.”
Đào Gia Thiên nhướng mắt lên, đôi con ngươi đen láy nhìn vào khuôn mặt trắng nõn ngây thơ vô tội của người phụ nữ, đôi mắt đó long lanh trong suốt như dòng nước mát mùa xuân, khóe miệng anh cong lên, mang theo ý châm biếm, lạnh nhạt vô tình cất giọng: “Còn muốn diễn kịch gì đây?”
Nụ cười của Mộc Như Phương xinh đẹp, đôi mắt long lanh dịu dàng đó nhìn thẳng vào đôi con ngươi lạnh lùng của người đàn ông, cô nhìn vào đôi mắt tràn đầy giá lạnh của Đào Gia Thiên: “Em không có diễn gì cả, em chỉ…….” Cô nói rất nghiêm túc, ngữ điệu nhẹ nhàng bay bổng: “Em chỉ đang lấy lòng anh thôi.”
Hàng lông mi dày của người phụ nữ khẽ rũ xuống, cô nhỏ tiếng lẩm bẩm câu vừa nãy: “Lấy lòng anh mà thôi.”
Nhìn thấy sự thừa nhận đầy tự nhiên của cô, đôi mắt của Đào Gia Thiên ngày càng sâu hơn. Anh nhìn cô, khóe môi anh đột nhiên mỉm cười trong chốc lát, nhưng thanh âm anh vẫn lạnh lùng: “Lấy lòng?”
Cô nghiêm túc gật đầu.
Nhưng trong lúc cô cúi thấp đầu, đáy mắt của cô lại lóe lên một tầng lạnh lẽo.
Cô phải lấy lòng anh, vì chỉ có như vậy cô mới có thể thường xuyên được gặp con gái của mình, chỉ có như vậy thì Nặc Nặc mới được làm phẫu thuật, chỉ có như vậy….
Bà Đào mới không dám động tay với cô.
Cô không phải là hạng người yếu đuối nhu nhược, cũng không phải hạng người lương thiện gì cho cam, cô vẫn nhớ như in cái ngày mà trước đây bà Đào tống cô vào nhà giam, cái lần mà bà ta bán cô qua Đông Nam Á, cô đều khắc cốt ghi tâm, chỉ cần bà Đào không động vào cô và Nặc Nặc, như vậy thì cô mới có thể bình an vô sự mà sống qua ngày.
Nhưng bà ta lại lần lần lượt lượt không tha cho cô.
Vậy thì cô cũng sẽ không để bà ta tâm thành ý nguyện như vậy được.
Người đàn ông trước mặt chính là chiếc ô bảo vệ lớn nhất của cô, trước đây cô muốn trốn Đào Gia Thiên, tự mình nỗ lực kiếm tiền cho Nặc Nặc làm phẫu thuật, nhưng bây giờ, cô sẽ gạt bỏ suy nghĩ đó đi.
Hôm nay Đào Gia Thiên ăn hai bát cơm. So với bữa ăn thường ngày thì hôm nay anh ấy ăn nhiều hơn một chút, nồi cơm mềm dẻo và súp gà thơm phức, ngay cả trong không khí dường như cũng thoang thoảng một mùi hương ấm áp, còn có mùi hương ngọt ngào trên người cô nữa.
Ăn xong cơm.
Mấy món ăn mà người phụ nữ này nấu thực sự rất hợp khẩu vị của anh, cho dù chỉ là mấy món ăn bình thường mà thôi.
Ăn xong cơm, người làm đến bàn ăn thu dọn chén đũa, nhưng Mộc Như Phương không chịu, cô đưa tay vẫy người làm, bảo cô ấy đi ra ngoài, sau đó tự mình dọn dẹp chén bát, tự tay rửa từng cái chén cái bát sạch sẽ.
Đào Gia Thiên đứng ở cửa, anh đưa mắt nhìn về bóng lưng yểu điệu duyên dáng của cô, cô mặc trên người một chiếc tạp dề màu hồng, mái tóc đuôi gà được cột cao gọn gàng, trên người của một cô gái trẻ như cô thoang thoảng một mùi hương rất nồng, chiếc quần jean bó sát ôm lấy đôi chân dài mảnh khảnh của cô.
Người phụ nữ này chả biết đang diễn tuồng gì đây.
Nghe lời?
Đúng là rất nghe lời.
Nhưng anh sẽ không mắc mưu nữa đâu.
Anh sẽ không mắc mưu của người phụ nữ này nữa.
…..
Mộc Như Phương nằm trên giường, cô nhìn vào cánh cửa kính lờ mờ hơi nước trong phòng tắm cùng với âm thanh rào rào của nước, hơi nước bên trong dường như đang lan ra bên trong phòng ngủ. Cô nhắm mắt lại và nghĩ về những chuyện trước kia.
Những ký ức ngày đó, cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô.
Cửa phòng tắm mở ra.
Người đàn ông bước ra, làn da anh tuy có hơi trắng nhưng vẫn không mang cảm giác yếu đuối ủy mị, bởi vì anh thường xuyên tập luyện thể thao nên trên người anh đầy nhưng cơ bắp với múi bụng hoàn hảo, lúc này đây anh chỉ quấn trên người một chiếc khăn tắm quanh eo mà thôi, mái tóc ướt đẫm, những giọt nước hư hỏng men qua từng góc cạnh trên khuôn mặt tuấn lãng của người đàn ông, lăn dài từ cổ xuống ngực.
Dường như người phụ nữ nằm trên giường đã ngủ rồi thì phải, Đào Gia Thiên đi qua đó, anh đưa mắt nhìn cô, người phụ nữ nằm bên rìa của giường, ngón tay cô nắm chặt lấy tấm chăn.
Bên trong phòng ngủ không được sáng cho lắm, bởi vì anh không có bật chiếc đèn lớn, chỉ có hai chiếc đèn ngủ trên đầu giường được mở mà thôi, tuy vậy nhưng anh vẫn nhìn thấy từng đường nét trên khuôn mặt của cô rất rõ ràng, khuôn mặt cô tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn mờ mờ dịu nhẹ, Mộc Như Phương mở mắt, rồi chống tay lên từ từ ngồi dậy, cô nhìn anh nói.
“Anh tắm xong rồi sao?”
Đào Gia Thiên quay người đi về phía bên kia, anh đi tới chiếc bàn trang điểm sát bên trái của chiếc giường, anh mở ngăn kéo lấy chiếc máy sấy tóc ra rồi đi vào toilet, anh sấy mái tóc ướt đẫm của mình, đột nhiên một bàn tay nhỏ nhắn lấy mất chiếc máy sấy tóc trên tay anh, trong tấm gương, Đào Gia Thiên nhìn thấy Mộc Như Phương đang đứng đằng sau mình.
Anh không hề động đậy.
Ngón tay nhẹ nhàng của người phụ nữ thử độ nóng của chiếc máy sấy trước rồi mới đưa tay tản đều mái tóc của anh ra, thanh âm của cô rất nhỏ rất nhẹ, dường như tiếng máy sấy còn có thể át đi tiếng của cô, nhưng Đào Gia Thiên vẫn nghe thấy: “Sấy khô một nửa là được rồi, nếu không sẽ không tốt cho tóc đâu.”
Tóc anh rất đen, nhưng có hơi khô cứng, so với tóc của phụ nữ quả thực là không mềm mượt bằng.
Mộc Như Phương cẩn thận tỉ mỉ sấy tóc giúp anh, anh không khom người xuống nên cô chỉ đành nhón chân và với tay cao lên mà thôi, dáng người anh cao ráo, quả thật Mộc Như Phương phải dùng sức nhón lấy chân lên mới với tới được, thật là có chút tốn sức mà.
Cơ thể của cô có hơi dựa vào tấm lưng rắn chắc của anh.
Đào Gia Thiên cắn cắn môi dưới, xúc cảm nhè nhẹ sau tấm lưng khiến cho cả người anh máu huyết rạo rực, anh xoay người lại, đưa tay ôm lấy eo cô, anh trước giờ luôn biết, cô rất gầy.
Chiếc máy sấy trên tay Mộc Như Phương rơi ầm xuống đất.
Người đàn ông bế cô đặt lên giường, lúc này cô rất nghe lời bởi vì cô biết cô có kháng cự cũng chả có ích gì đâu, ngón tay của cô nhè nhẹ chạm vào sống lưng của anh, đôi mắt cô nhìn chằm chặp vào đáy mắt ngập tràn ham vọng nhục dục của anh, nói: “Anh nhẹ nhàng một chút nha, em sợ đau.”
Mấy lời này, quả thực khiến anh si mê mà.
Cô nằm trên giường, mái tóc đen dài như suối xõa ra trên tấm ga giường, nụ cười rạng rỡ nở rộ trên khuôn mặt đỏ bừng của cô, cô rất nghe lời anh, anh cũng….
Đặc biệt điên cuồng, đặc biệt ôn nhu.
“Mộc Như Phương, nếu như để tôi biết cô đang giở trò gì, tôi sẽ không tha cho cô đâu.” Đào Gia Thiên còn chưa dứt lời thì người phụ nữ lại lao vào cắn cổ họng anh, hơi thở anh trở nên gấp gáp, đôi môi ấm áp thoang thoảng mùi hoa hồng đó, đôi mắt anh đã trở nên thâm trầm từ lúc nào, một nụ hôn giáng xuống môi cô ngày càng sâu không dứt.
Cứ như vậy cho tới nhiều ngày sau.
Buổi tối Mộc Như Phương đều tận tâm tận lực chuẩn bị cơm tối, ban đầu Đào Gia Thiên mỗi tuần chỉ đến một lần, dần dần là ba bốn ngày lại đến một lần, cho đến một tháng sau, dường như là đêm nào anh cũng dành thời gian tới thăm căn biệt thự tư nhân ở ngoại ô này.
Lúc Mộc Như Phương đối mặt với Đào Gia Thiên, trên môi cô luôn nở nụ cười tươi tắn rạng rỡ, nhưng chỉ khi anh rời đi, đáy mắt cô lại trở nên lạnh lẽo như ngọc.
Không còn nghi ngờ gì nữa, trong vòng một tháng này, cô đã thành công rồi.
Tuy ngoài mặt hay trên miệng Đào Gia Thiên đều rất lạnh lùng với cô, nhưng đêm nào anh ấy cũng đều đến đây cả.