Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 394: Hiệu sách như phương (2)



Thời tiết dần dần chuyển lạnh, một trận mưa lớn, hoàn toàn lạnh xuống, buổi tối 10h, thành phố Hải Châu che phủ màu sắc đen thẫm, một thành phố đen tối mà thịnh vượng.

Đào Gia Thiên đẩy cửa phòng bệnh đi vào.

Y tá vẫn chưa nghỉ ngơi, đèn sáng ấm áp, đè thấp giọng: “Đào tiên sinh, ngài đến rồi”.

“Ừ”.

Người đàn ông đi vào, ánh mắt rơi trên thân ảnh của cô bé đang nằm trên giường bệnh, y tá ở một bên nói: “Tiểu thư Nặc Nặc hôm nay rất nghe lời, buổi sáng nay lúc rút máu kiểm ra khóc một lúc, nhưng rất phối hợp với bác sĩ, buổi chiều tiểu thư có đến, ở đây một lúc”.

“Tôi biết rồi”.

Tia sáng u ám, y tá không nhìn ra cảm xúc của Đào Gia Thiên cúi người đi ra khỏi phòng bệnh, ở trên ghế nghỉ ngơi của cửa phòng bệnh đợi, ghế nghỉ ngơi của cửa phòng bệnh cao cấp là sô pha mềm, y tá ngồi trên đó thật ra, cô đến đây làm y tá cũng chỉ mấy tháng thôi, tiểu thư Nặc Nặc đó cũng khá đáng thương, tuổi còn nhỏ vậy tim không khỏe còn phải đợi làm phẫu thuật.

Đào tiên sinh đó….

Việc của những người có tiền y tá tất nhiên không hiểu, cũng không dám đi tám phét, nhưng trong lòng nhất định tò mò, người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp không giống lời đồn lúc nào cũng đến thăm tiểu thư Nặc Nặc, là mẹ của tiểu thư Nặc Nặc.

Mà Đào tiên sinh này cũng sẽ thỉnh thoảng đến thăm tiểu thư Nặc Nặc, tiểu thư Nặc Nặc gọi anh ta là chú.

Loại quan hệ này….

- --

Đào Gia Thiên đến trước giường bệnh, giường đơn màu hồng, dưới chăn của cô bé bị phồng lên, lộ ra đầu của con gấu đồ chơi, ngủ rất ngon, long mi cong vút, gương mặt này mắt với lông mày, có mấy phần giống Mộc Như Phương.

Anh nghiện thuốc lá rồi, muốn hút thuốc.

Trước mặt cô bé, nhận chút đi.

Đôi chân dài đi qua bên kia ghế băng, ngồi xuống, bởi vì bên trong phòng bệnh mở đèn, cho nên có thể nhìn rõ ngũ quan của cô gái, nhỏ bé như vậy, cả người vẫn mang mùi sữa, bên cạnh vẫn đặt một hộp sữa, dường như là lúc buổi tối mới uống xong.

Nếu đây là con của anh thì tốt.

Đào Gia Thiên đã vô số lần nghĩ vấn đề này, nếu là con của mình thì tốt, nhưng mà vì sao sẽ là con của Mộc Như Phương và người đàn ông khác, vừa nghĩ đến Mộc Như Phương với người đàn ông khác ở bên nhau, trong lòng anh vô cùng không vui, như bị????

Trong phòng bệnh một lúc, Đào Gia Thiên gập eo đắp chăn cho cô bé, nhìn kim tiêm trên tay cô bé, nhỏ như vậy thân thể lại không tốt, chả trách người đàn bà đó liều mạng muốn chữa bệnh cho con vậy.

Bệnh này, đối với người bình thường chính là động không đáy.

Nhưng đối với Mộc Như Phương, khóe miệng anh hừ lạnh một tiếng, anh không tin cô không có dùng thân thể đổi lại tiền, gương mặt này của cô muốn bao nhiêu tiền cũng có, cần gì ở trước mặt anh giả vờ đáng thương.

Đi ra khỏi phòng bệnh.

Y tá đứng dậy: “Tiên sinh, ngài cần đi sao”?

Đào Gia Thiên trả lời một tiếng: “Ừ”.

Anh đi trước vài bước: “Chăm sóc cho cô bé”.

Y tá mới đẩy cửa phòng bệnh ra vẫn chưa đi vào hoàn toàn, nghe thấy câu này, lập tức đáp: “Vâng”. Y tá tất nhiên sẽ chăm sóc tốt cho Nặc Nặc, bởi vì lương rất cao.

Sau khi Đào Gia Thiên đi ra khỏi bệnh viện, gọi cho Diên Phong: “Ngày mai cậu tự mình đi Mĩ đi, mời bác sĩ Zoe đến, sắp xếp phương án phẫu thuật cho cô bé kia”.

Zoe là chuyên gia tim mạch nổi tiếng ở New York Mĩ.

Dưới tay dẫn dắt một đoàn đội phẫu thuật chuyên gia cực kì giỏi.

Diên Phong có chút kinh ngạc, nhưng mà lập tức nói: “Tôi biết rồi ngày mai tôi sẽ đi”.

Đào Gia Thiên ngồi trong xe, châm điếu thuốc: “Mấy ngày nay Mộc Như Phương sao rồi”.

“Mộc tiểu thư mấy ngày nay với lúc trước vẫn vậy, bây giờ vẫn không có nghỉ ngơi, nửa tiếng trước vẫn hỏi thăm tôi ngài tối nay có về không”?

Xe lái nhanh như bay trên đường, đường từ bệnh viện đến biệt thự tư nhân mất 50km 55 phút đi anh rút ngắn thời gian đi, xe dừng ở cửa chính, ám vệ một bên nhìn thấy anh liền gập eo cung kính, Đào Gia Thiên đi vào bên trong phòng khách.

Đèn còn sáng, bên trong phòng bếp truyền đến tiếng loáng thoáng.

Anh đi qua đó.

Nhìn bên trong phòng bếp, bóng của người phụ nữ, chiếc cổ thon dài trắng nõn nà, đang để nhỏ lửa nấu gì đó, anh cũng đi qua đó, từ sau ôm lấy cô, Mộc Như Phương nhẹ nhàng quay đầu: “Anh trở về rồi”?

“Tôi nấu bánh trôi, vị hoa quả và vị mè đen, anh ăn không”?

Anh nhìn cô, cảm xúc khó hiểu: “Vẫn chưa ngủ”?

Mộc Như Phương: “Tôi cảm thấy anh hôm nay sẽ về, muốn đợi một chút, không ngờ có chút đó rồi”.

Anh đưa tay nâng cầm cô lên: “Đợi tôi”?

“Ừ”