Trọng Hoài Viễn là thương nhân mới đến Hải Châu được ba năm, theo một số báo cáo thương nghiệp, ông ta vô cùng giàu có, đặc biệt vợ ông ta là Minh Lê, ông nội bà ta là Minh Chiến, một đại thương gia vô cùng quyết đoán, có vị trí rất vững chắc tại Duyệt Châu, con gái lớn của nhà họ Trần- hộ giàu nhất Duyệt Châu là con dâu thứ hai của nhà họ Minh.
Chính vì vậy cả nền thương nghiệp của Duyệt Châu đều nằm trong tay nhà họ Minh.
Còn nhị tiểu thư của nhà họ Minh là Minh Lê, chỉ gả cho một thương nhân bình thường, chính là Trọng Hoài Viễn, dù Trọng Hoài Viễn là người có đầu óc kinh doanh nhưng ban đầu cũng chỉ là mở một công ty kĩ thuật nhỏ, không biết làm thế nào lại nhận được sự yêu mến của thiên kim đại tiểu thư nhà họ Minh, hết lòng giúp đỡ, một lòng một dạ, đến bây giờ, công việc làm ăn ngày càng phát triển, ổn định, Trọng Hoài Viễn ở Hải Châu cũng có chút ảnh hưởng.
Trọng Hoài Viễn đối với người vợ này hết mực tôn trọng yêu thương, bình thường dù có đi tiệc tùng tiếp khách nhưng chỉ có đến như vậy thôi, chưa từng đụng chạm vào người phụ nữ khác.
Trọng Hoài Viễn trước giờ đều giữ một hình tượng ôn hòa, nho nhã, lịch thiệp, trọng danh tiếng không trọng lợi ích, cộng thêm sự hậu thuẫn lớn mạnh của nhà họ Minh, vì vậy ấn tượng của mọi người với ông ta vô cùng tốt.
Nhưng tối nay, vị thương gia vô cùng ưu tú này lại đưa một cô gái vô cùng xinh đẹp về nhà…
Sáng sớm 5h.
Mộc Như Phương đến nhà họ Trọng.
Vị trí ở đây rất đẹp, một căn biệt thự sang trọng với phong cách trang trí trầm mặc, kín đáo, rất giống với con người của Trọng Hoài Viễn.
Người làm của nhà họ Trọng đang làm việc.
"Ông chủ, ông về rồi."
"Vị này là…", người làm kinh ngạc nhìn Mộc Như Phương, hình như đang phỏng đoán điều gì đó, vô cùng ngỡ ngàng.
Trọng Hoài Viễn: "Thu xếp một căn phòng cho cô ấy nghỉ ngơi."
Người làm nói nhỏ: "Dạ."
"Ông chủ, phu nhân…"
Trọng Hoài Viễn cởi bỏ áo vest: "Phu nhân đã dậy chưa?"
"Phu nhân vẫn chưa dậy nhưng tối qua, phu nhân đợi ông chủ đến sáng sớm.", một người làm bước tới cầm lấy áo vest cho ông ta, một người khác dẫn Mộc Như Phương lên lầu: "Tiểu thư, mời cô đi theo tôi."
Mộc Như Phương quay lưng nhìn Trọng Hoài Viễn, ông ta nói: "Cô Mộc, cô đi nghỉ ngơi trước đi, ngủ một giấc rồi chúng ta sẽ nói tiếp."
Mộc Như Phương chỉ đành đi lên lầu, người làm dẫn cô vào một căn phòng trang trí theo phong cách châu Âu. Trời vừa sáng, Mộc Như Phương nằm trên chiếc giường mềm mại, cảm thấy rất mệt mỏi, không biết tại sao Trọng Hoài Viễn lại đưa cô về nhà, nhưng Trọng Hoài Viễn con người này tính cách ôn hòa, lại yêu vợ như vậy, đưa cô về nhà một cách quang minh chính đại… dòng suy nghĩ dần dần đứt đoạn vì cô thực sự đã quá mệt rồi, Mộc Như Phương ngủ thiếp đi.
"Ông chủ."
Trọng Hoài Viễn gật đầu: "Tôi đến phòng ngủ bên cạnh nghỉ ngơi một lát, cô chuẩn bị thêm một phần bữa sáng, đợi khi cô Mộc tỉnh dậy thì dẫn cô ấy qua đây."
"Dạ.", người làm là đi theo Minh Lê gả qua đây, vẫn luôn hầu hạ Minh Lê, đây là lần đầu tiên ông chủ đưa một cô gái xinh đẹp như vậy về nhà, người làm đều vô cùng ngạc nhiên nhưng họ vẫn tin Trọng Hoài Viễn.
Minh Lê là người rất chú trọng đến việc dưỡng sinh, năm nay dù đã bốn mươi lắm tuổi nhưng giữ gìn sức khỏe rất tốt, đồng hồ sinh học rất chuẩn, mặc dù buổi tối ngủ có hơi muộn nhưng sáng sớm lúc nào cũng đúng 7h thức dậy.
Người làm trước nay đều hiểu rõ thói quen của bà, nửa tiếng sau Minh Lê vệ sinh cá nhân xong mới gọi cửa: "Phu nhân."
Minh Lê là một người khí chất tao nhã, mái tóc đen nhánh không một sợi bạc, ngoại trừ phần da mắt có chút nếp nhăn, làn da của bà vô cùng căng mịn.
"Phu nhân.", người làm đang giúp bà chải tóc: "Sáng sớm nay 5h, ông chủ trở về dẫn theo một cô gái trẻ rất xinh đẹp.", cô ta giải thích: " Có thể là ông chủ đang cần hợp tác hoặc là trong công ty có chuyện gì."
Minh Lê không giấu nổi sự kinh ngạc: "Cô gái trẻ xinh đẹp??"
Minh Lê lấy Trọng Hoài Viễn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên ông ta đưa phụ nữ về nhà, giữa hai người ân ái mặn nồng, bình thường kể cả trong công việc với đối tác hay tiệc tùng gì, ông ta cũng rất hạn chế tiếp xúc với phụ nữ, hơn nữa Minh Lê rất hiểu chồng mình, cũng đối với ông ta có đủ niềm tin.