Sau khi Lương Tống xách vali lên lầu thì đã hóa giải được nguy cơ.
Thẩm Tiểu Nhu cũng không phải kẻ ngốc, cũng nhìn ra được manh mối.
Vốn dĩ với bệnh của Phó Vân Châu, cơ thể của anh ta mười mấy năm nay vẫn luôn như vậy, lúc tốt lúc xấu, người trong nhà đã sớm chuẩn bị tâm lí, hơn nữa nhà họ Phó vốn là Phó Quân và con trai ông ta quản, nào có chuyện của Phó Vân Châu.
Nhưng mà Phó Vân Châu càng sớm mất đi bà ta càng bớt lo hơn.
“Mẹ, con còn có việc, con về trước đây, mẹ đó, đừng suy nghĩ nhiều, anh cả các nhân ắt có thiên tướng.” Phó Cận Nhiên nhớ lại, ở nhà còn có một thứ khiến anh ta vô cùng hiếu kì.
Đèn trong phòng khách đang mở, tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.
Lúc này đã là hai giờ sáng.
Tất cả đều tĩnh lặng.
Anh ta cởi áo vest đi tới phòng ngủ, đèn đóm tối om, khả năng nhìn trong bóng tối của anh ta không tệ, vừa nhìn đã biết trên giường không có người, cửa sổ trống toát, ánh mắt anh ta dừng lại trên lang cang, đây là một cái lang cang ngoài trời nhỏ, gió hơi lay động, rèm cửa màu kem bị thổi lên, Phó Cận Nhiên đi qua đó.
Một cục nho nhỏ cuộn lại, trên người mặc bộ đồ màu hồng nhạt, hai mắt nhắm lại, cả người cô rất nhỏ bé, cuộn trên sofa, mùa này, nhất là buổi tối, nhiệt độ rất thấp, hai tay cô gái ôm lấy chính mình, gió đêm lay động tóc cô.
Phó Cận Nhiên nhìn cô gái.
Qua vài phút anh ta mới dời tầm mắt đi, anh nhận được tin tức của thủ hạ, hôm nay ở buổi đấu giá có một đấu giá phẩm tương tự.
Người của Dược tộc cơ thể rất kì lạ, cô gái từ nhỏ đã được ngâm trong dược liệu quý hiếm.
Máu của cô rất có tác dụng.
Điểm này người ngoài rất ít biết đến.
Nhưng anh lại có được tin tức này, cho nên mới không tiếc tiền của mà mua về.
Lúc đó anh đưa ra yêu cầu với thủ hạ là không giới hạn giá, nhất định phải có được.
Nhưng ngoài nhà họ Phó, ở Hải Châu thành không có mấy ai có đủ tài lực để có được cô gái dược tộc này, hai nhà Đào, Phó, ngoài ra thì ngoài nhà họ Phó còn ai dám bỏ ra số tiền cực lớn như vậy nữa chứ.
Số tiền này chẳng qua chỉ là tài sản của công ty tư nhân của Phó Cận Nhiên mà thôi, không liên quan gì đến nhà họ Phó.
Anh ta không coi chút gia sản đó của ông cụ là gì hết, từ lúc anh ta 14 tuổi đã dùng danh nghĩa của người khác để thành lập công ty, sau khi về nước thì tự mình tiếp quản, trong mắt người khác anh ta chỉ là cậu hai không có thực quyền nhà họ Phó, nhưng đi khỏi cửa lớn nhà họ Phó, anh chính là chủ tịch thần bí của công ty GR.
Về việc mua về cô gái Dược tộc này, anh đúng thật có nghe qua, máu của cô có thể kéo dài sự sống.
Cô đang nghĩ chủ nhân của căn biệt thự này là ai?
Cô tuy rằng ở dược tộc trong thời gian dài nhưng đối với những chuyện bên ngoài cũng không phải không biết, hệ thống mạng phát triển, không có nơi nào là không có.
Máu của cô có công dụng thần kì, tuy rằng không thể cải tử hoàn sinh, thay da đổi thịt.
Tang Lạc nằm trong bồn tắm, dòng nước ấm áp bao bọc lấy cô, vô cùng thoải mái, cánh tay cô gác hai bên thành bồn để tránh nước vào vết thương, nhưng cũng không cần lo lắng, khả năng phục hồi của cô gấp mấy lần người thường.
Tang Lạc tắm xong, thay một bộ đồ sạch sẽ, đầm ngủ này thuộc loại gợi cảm, không dài lắm, chỉ tới đầu gối, tơ tằm thượng hạng dán lên da vô cùng thoải mái.
Tang Lạc đẩy cửa phòng tắm bước ra, đi đến phòng ngủ, cô còn chưa ngẩng đầu đã nghe thấy một giọng nói của đàn ông xa lạ mà dễ nghe.
“Tôi đây, chuyện này tôi sẽ giao cho Lương Tống giải quyết, cậu không cần nhúng tay vào.”
Tang Lạc ngây người, nhìn người đột nhiên xuất hiện trong phòng, cửa kính ở lang cang ngoài trời đang mở, người đàn ông đứng ở nơi đó, đang nghe điện thoại.
Giọng nói cứ thỉnh thoảng lại truyền tới.
Tim cô nhảy lên cổ họng, hai tay nắm chặt, đứng ngây tại chỗ, thận trọng nhìn bóng lưng người đàn ông, cô ở lâu trong Dược tộc, có tiếp xúc cũng là những người trong tộc, rất ít khi tiếp xúc với người bên ngoài.