7 giờ rưỡi sáng, nhà trẻ Đế An mở cửa. Cố Uyên, Lý Tĩnh Nguyệt và Trần Hoành Sở đi vào, Cố Uyên xem lại camera giám sát.
Tinh Tinh mang cặp bước ra từ trường học, đứng đợi ở cổng một lúc, sau đó thì đi sang bên đường... Đi một hồi thì ra khỏi phạm vi của camera giám sát.
Tô Ngọc Kỳ cũng không quen thuộc đường xá ở Thành phố Lệ Châu, mở bản đồ ra, đi một vòng dọc theo trường học. Lúc đi ngang qua con đường ở cổng trường Đế An, người đàn ông nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, mơ hồ trông thấy một bóng dáng quen thuộc.
Nhìn bóng lưng, rất giống... Lưu Thanh Vũ...
Người đàn ông lắc đầu, nhíu mày, sao anh lại nghĩ đến Lưu Thanh Vũ chứ. Đây là Thành phố Lệ Châu, sao Lưu Thanh Vũ có thể ở đây.
Anh bị điên rồi sao? Vậy mà lại nhớ đến người phụ nữ kia.
Cố Tinh Tinh nhìn ra cửa sổ, cô bé cắn môi, khóe mắt đỏ hồng. Nếu mẹ biết mình mất tích có khi nào sẽ rất sốt ruột không, còn cả dì Lý, chú Trần và anh Tiểu Phong nữa.
Đến đèn đỏ, người đàn ông dừng xe lại.
Quay người nhìn bé gái ngồi đằng sau, khóe mắt bé gái rưng rưng nước mắt. Tô Ngọc Kỳ nhìn thấy, trái tim như đập mạnh lên một cái. Thật kỳ lạ, nhìn bé gái này, anh ta vậy mà lại nhớ đến Lưu Thanh Vũ, lúc người phụ nữ kia khóc cũng là như vậy: “Tinh Tinh, cháu yên tâm. Chú sẽ giúp cháu tìm được ba mẹ.”
Từ tối qua đến giờ Cố Uyên vẫn chưa nghỉ ngơi, cũng không ăn gì, chỉ uống qua loa vài ngụm nước. Thím Lý gọi cô mấy cuộc hỏi cô có chuyện gì.
Cô chỉ nói là bạn mình có việc, trả lời cho qua chuyện.
Cố Uyên cảm thấy, mình sắp điên rồi.
Không tìm thấy Tinh Tinh, cô thật sự sẽ điên mất.
Lúc đầu, cô tưởng rằng là bọn bắt cóc bắt Tinh Tinh đi. Nhưng đến tận bây giờ cô vẫn không nhận được cuộc gọi hay tin nhắn nào.
Cô và chị Lý, Trần Hoành Sở chia nhau tìm kiếm dọc theo con đường quanh trường học, mãi cho đến tối, bóng tối dần bao trùm cảnh vật.
Cố Uyên ngồi nghỉ ngơi trên ghế đá ven đường, gió lạnh thổi qua mặt cô, cô nhắm hai mắt lại, giống như một con rối vô hồn, trong đầu hiện ra khuôn mặt của Tinh Tinh. Tinh Tinh, mẹ xin lỗi, là mẹ không tốt, mẹ đáng lẽ phải ở cạnh con.
Mẹ không nên bỏ con đi.
Tô Ngọc Kỳ gần như đã mang Tinh Tinh chạy hết một vòng toàn bộ Thành phố Lệ Châu. Anh xoa đầu Cố Tinh Tinh, biết cô bé nhất định là nhớ ba mẹ rồi.
“Tinh Tinh, cháu nhớ kỹ lại xem, có thể nhớ được số điện thoại của ba hay mẹ con không.” Tô Ngọc Kỳ đoán, số điện thoại mà Tinh Tinh cho anh vẫn không gọi được, hẳn là không có ai ở nhà. Cô bé bị mất tích, chắc là người trong nhà đều đi ra ngoài tìm.
Tinh Tinh nói: “Cháu biết số của mẹ, nhưng mẹ không ở đây... Mẹ đang ở Thành phố khác...”
Tô Ngọc Kỳ không ngờ Tinh Tinh còn hiểu chuyện như vậy, lập tức thầm trách mẹ của cô bé quá vô trách nhiệm, nỡ bỏ đứa bé nhỏ như vậy mà đi: “Mau đưa số điện thoại của mẹ cháu cho chú, chú gọi cô ấy.”