Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 60: Tôi đã từng nói em đừng mong trốn



Ăn xong bữa tối, Cố Uyên vẫn luôn nói chuyện cùng bà Tô và Tô Vân Thư ở phòng khách, thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Đã 9 giờ rưỡi tối rồi.

Bà Tô đề nghị để Cố Uyên ở lại nơi này một đêm.

Hỏi ý kiến của Cố Uyên.

Cố Uyên nghĩ một lát, gật đầu, nhớ lại lúc trước cô gọi điện cho Tô Ngọc Kỳ, trong điện thoại truyền đến giọng nói của phụ nữ, anh quay lại rồi, nhưng cũng không có quay lại biệt thự, tối nay cũng không nhất định quay về.

Biệt thự to lớn, trống vắng.

Trống vắng đến mức, khiến người khác khó chịu.

Quán bar Bá Tước.

Âm nhạc sập sình dội vào màng nhĩ, ánh sáng rực rỡ, rượu nhạc lờn vờn.

Một góc bị cây xanh che khuất.

Trên ghế ngồi.

Nam Tâm đỏ mặt, cắn môi nhìn người đàn ông nằm trên ghế ngồi, cà vạt nới lỏng, cúc áo mở hai cái, sợi tóc đen như mực rủ trên trán, ánh sáng mơ hồ phác họa lên khuôn mặt tuyệt đẹp của người đàn ông.

Trên bàn, đặt lộn xộn vài chai rượu.

Nam Tâm nhặt điện thoại dưới mặt đất lên, màn hình bị vỡ nát, đã tắt máy rồi, Nam Tâm mở điện thoại, liền nhìn thấy trên màn hình có vài cuộc gọi nhỡ.

Cô ta đặt điện thoại của Tô Ngọc Kỳ xuống, nhìn người đàn ông uống say, có chút không biết làm gì.

Điện thoại của anh có mật mã, Nam Tâm không mở được.

Vừa rồi vợ của người này gọi điện cho anh ta, lúc đó anh uống say, để cô nghe điện thoại.

Nhưng mà lúc đó.

Cô ta muốn liên lạc với người nhà của anh, cũng không liên lạc được, nghĩ lại dáng vẻ tức giận của người người đàn ông, thu lại mấy chai rượu rỗng trên bàn, lau sạch mặt bàn.

Quán bar, lúc về đêm ồn ào nhất.

Vô số nam nữ lắc lư uốn éo nhảy trên sàn nhảy, trong không khí đó, âm nhạc nặng khiến sàn nhảy càng thêm bốc lửa.

Sau khi Nam Tâm thu dọn xong, bắt đầu lau sàn, càng về đêm, quán bar càng đông người, nhưng ánh mắt của cô ta không ngừng rơi vào chỗ ngồi bị cây xanh che khuất.

Đến tận tối muộn, 12 giờ.

Nam Tâm tan làm.

Tìm ông chủ lấy tiền lương đêm nay, cô ta đến đây làm công, trả tiền theo ngày.

Người trong quán bar không có bớt đi, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu.

Nam Tâm do dự một lát, vẫn là đi đến trước ghế ngồi, nhìn người đàn ông uống say, đỡ anh ta dậy.

Ngày thứ hai, sau khi Cố Uyên ăn xong bữa sáng, bà Tô đề nghị để Cố Uyên đưa Tô Vân Thư đi dạo Thành Châu, Cố Uyên nói được.

Tô Vân Thư lên lầu thay quần áo.

Cố Uyên tìm thời gian, cô muốn nói với bà Tô vài câu, bà Tô ăn xong bữa sáng có thói quen chép kinh tâm, Cố Uyên đến phòng sách.

Đứng trước của phòng, gõ cửa.

Trong phòng truyền đến tiếng đáp lại của bà Tô.

Cố Uyên đẩy cửa đi vào.

Cố Uyên đi qua, nhìn tâm kinh bà Tô chép, chữ viết thẳng hàng,thanh tâm thoải mái, nét bút rơi xuống mềm mại, cô đợi đến khi bà Tô viết xong nét cuối cùng, mới mở miệng nói: “Bà nội.”

“Lưu Thanh Vũ à, tìm bà có chuyện gì?”

“Bà nội, con cảm thấy, người vẫn nên để thím Lý về chăm sóc người đi.”

“Có phải con không vừa ý thím Lý, bà ấy theo bà mười mấy năm rồi, có chuyện gì con cứ nói với bà ấy.”

“Không phải....” Cố Uyên nhìn bà Tô: “Bà nội, con hiểu ý của người, nhưng mà con không muốn ép anh ấy, giữa con và anh ấy cần có tự do, bà nội người yên tâm, con và Tô Ngọc Kỳ rất tốt, chỉ là anh ấy có thể nhất thời vẫn chưa thể tiếp nhận con mà thôi. Cũng nên cho anh ấy thời gian thích ứng đi.”

“Con đứa trẻ ngoan, lúc nào cũng suy nghĩ cho nó, được rồi, chuyện giữa mấy người trẻ tuổi các người, bà không quản nữa.” Bà Tô đặt bút trên tay xuống, vỗ tay Cố Uyên: “Bà nội chỉ là mong sớm có chắt nội bế.”

Bà Tô hỏi: “Thanh Vũ, thuốc bắc thím Lý chuẩn bị cho con, con có uống không?”

Cố Uyên đỏ mặt gật đầu.

Bà Tô nhìn Cố Uyên rời đi, thở dài một hơi, thôi vậy, chuyện của lũ trẻ bà vẫn không nên xen vào, đứa cháu dâu này a, bà rất vừa ý, đứa trẻ ngoan như vậy, tại sao Ngọc Kỳ lại thích con hát kia chứ?

Tô Ngọc Kỳ mở mắt, ngồi dậy, nhìn khung cảnh trước mặt, là bên trong quán bar.

Trên mặt bàn đầu giường đặt một tờ giấy, trên đó viết: “Thưa ngài, hôm qua ngài uống say, điện thoại tắt máy, tôi chỉ đành đưa ngài vào trong quán bar.

Nam Tâm.

Cái tên này, dường như có chút quen tai, nhưng lại không có khả năng ghi nhớ.

Lúc sáng Tô Ngọc Kỳ gọi xe quay về biệt thự Ngân Phong, để Hoành Hưng đến quán bar lái xe của anh về, vừa mới vào trong phòng.

Thím Lý liền chạy ra: “Cậu chủ, cậu về rồi.”

Trên người đàn ông mang hơi rượu, nếp nhăn linh tinh trên bộ đồ tây, thím Lý nhìn thấy, hỏi: “Cậu chủ, cậu hôm qua không có về nhà họ Tô sao? Tại sao uống nhiều rượu như vậy a, đã ăn sáng chưa? Tôi chuẩn bị bữa sáng cho cậu.”

“Tôi không sao.” Tô Ngọc Kỳ đi vào trong phòng làm việc, sạc điện thoại, thuận tiện hỏi một câu: “Lưu Thanh Vũ đâu?”

“Mợ chủ hôm qua nghỉ ngơi ở nhà họ Tô, vẫn chưa về, vừa mới gọi điện cho tôi nói sáng nay phải đưa cô Tư đi dạo phố, hôm nay không biết khi nào mới quay về.”

Tô Ngọc Kỳ lên lầu thay quần áo, đến gara lấy xe, nửa tiếng sau đã đến cổng lớn nhà họ Tô.

Ngoài cửa, còn đậu một chiếc xe.

Một chiếc xe Land Rover màu đen.

Tô Ngọc Kỳ xuống xe, nhìn chiếc xe, môi mỏng hơi nhếch, đáy mắt lướt qua tia lạnh, anh bước vào trong sân.

Quản gia nhìn thấy anh: “Cậu chủ, cậu quay lại rồi.”

Người trong phòng khách nghe thấy tiếng.

Sắc mặt ông Tô trầm xuống, người đàn ông trẻ tuổi ngồi đối diện với ông Tô đứng dậy, Tô Ngọc Kỳ bước vào, nhìn thấy ông Tô: “Ông nội.”

Sau đó ánh mắt rơi trên người đàn ông trẻ tuổi.

Tay đặt bên người dần dần nắm chặt lại.

Người đàn ông cười nói: “Anh ba.”

Khóe môi Tô Ngọc Kỳ nhếch lên cười như không cười nói: “Trần Thiệu, đã lâu không gặp.”

Sắc mặt ông Tô hơi dịu, mặc dù vẫn không vui, nhưng cũng không nhắc đến chuyện tối qua, chỉ nói với Tô Ngọc Kỳ: “Cháu vẫn còn biết quay lại?”

Trần Thiệu nói với ông Tô: “Ông ngoại, con ra ngoài đón Vân Thư, con gái đi dạo phố, sao lại không có đàn ông giúp xách đồ chứ.”

Cố Uyên cùng Tô Vân Thư đi dạo đến khu quần áo nữ, loại quần áo Tô Vân Thư thích cũng gần giống cô, đều chủ yếu thích quần áo thoải mái, không thích quần áo quá tối, Tô Thư Vân từ nhỏ ở nhà họ Tô được nuôi dưỡng cẩn thận, một thân khí chất rất tiên.

“Anh ba có thể cưới được chị, thực sự là phúc của anh ấy.”

Cố Uyên chỉ cười nhạt.

Nụ cười hơi hơi cay đắng.

Tô Vân Thư chọn vài bộ quần áo, Cố Uyên cũng chọn vài bộ, con gái ở phương diện mua sắm này, luôn có một tài năng bẩm sinh đặc biệt.

Đi dạo một buổi sáng, cũng không thấy mệt.

Sắp đến trưa, Cố Uyên kéo Tô Vân Thư đến một quán cơm gia đình.

Tô Vân Thư uống một hớp nước ép hoa quả, cười híp mắt nói: “Chị Thanh Vũ, chị đừng nhìn dáng vẻ anh ba rất lạnh nhạt, anh ấy từ nhỏ đã thế, lúc còn nhỏ, thích làm mặt lạnh, giống như tất cả mọi người đều nợ tiền anh ấy vậy.”

Cố Uyên nghe so sánh này, bật cười hì hì một tiếng.

“Em nói thật đấy.” Tô Vân Thư nhớ lại trước đây, khóe môi nhếch lên ý cười: “Lúc em còn nhỏ, vừa mới đến nhà họ Tô, anh ấy cả ngày đều lạnh lùng...” Cô dường như nhớ đến những hồi ức đẹp đẽ, giọng nói đều dịu dàng hẳn đi: “Anh ba là người rất tốt.”

Tay cầm đũa của Cố Uyên hơi co lại.

Người tốt....

Cô vẫn luôn biết.

Cố Uyên ngẩng đầu, nhìn Tô Vân Thư, áng sáng màu vàng buổi trưa ôm lấy cô, khuôn mặt không chút giả dối mang theo nụ cười dịu dàng.

Ăn xong bữa trưa.

Cố Uyên và Tô Vân Thư nói đến buổi chiều đi đâu chơi, điện thoại của Tô Vân Thư vang lên.

Là tin nhắn.

Tô Vân Thư cầm lên nhìn một cái, Cố Uyên phát hiện sắc mặt cô thay đổi một chút.

Chỉ vài giây ngắn ngủi, tâm trạng Tô Vân Thư khôi phục lại như cũ, cười với Cố Uyên: “Chồng em đến Thành Châu rồi, muốn đến đón chúng ta.”

Tô Thư Vân hai năm trước sớm đã gả cho nhà họ Trần ở thành phố Vân.

Chuyện này, Cố Uyên từng nghe bà Tô nhắc đến.

Đại khái mười mấy phút sau.

Một chiếc Land Rover mày đen dừng lại trước cửa nhà hàng đồ Tây.

Cô Uyên và Tô Vân Thư đi qua, trước xe một người đàn ông, nhìn có vẻ không quá ba mươi tuổi, ngũ quan cương nghị tuấn tú, con người màu hổ phách,ánh mắt lạnh băng, một thân áo khoác màu nâu, ngón tay kẹp một điếu thuốc, ngón tay thon dài không ngừng dập tàn thuốc.

Trần Thiệu nhìn Cố Uyên một cái, cười nói: “Chị ba.”

Sau đó ánh mắt rơi trên người Tô Vân Thư, mang theo hơi khói, nói một tiếng: “Lên xe.”

Trong xe.

Trần Thiệu hỏi một câu buổi chiều muốn đi đâu?

Cố Uyên mở miệng nói.

Trần Thiệu mở chỉ dẫn, chạy xe theo hướng Cố Uyên nói.

Trong xe rơi vào trầm mặc.

Hơn nửa tiếng sau, xe đến vườn rượu vang nổi tiếng của thành phố Hải Châu, trang viên Bạch Gia.

Cố Uyên biết trang viên này bởi vì trong một nhóm chat thượng lưu đó của Lưu Thanh Vũ.

Vậy mà có một vài cô chủ thượng lưu nhắc đến.

Cố Uyên nhắc vài câu với Tô Vân Thư về trang viên này.

Tô Thư Vân từng sống ở Hải Châu, đương nhiên sẽ biết, muốn cùng nhau đi xem.

Cố Uyên xuống xe trước.

Trong xe, chỉ còn lại Trần Thiệu và Tô Vân Thư hai người, Tô Vân Thư nhíu mi: “Trần Thiệu, tại sao anh đến đây?”

“Anh tại sao lại không thể đến?” Trần Thiệu nghiêng mặt, con ngươi màu bạc rơi trên người Tô Vân Thư, trên mặt là sự thâm tình lạnh lùng mà ẩn nhẫn: “Vân Thư, anh đã từng nói, em đừng mong trốn được.”

Từ trang viên về đến nhà họ Tô đã là buổi tối rồi.

Cố Uyên nhìn chiếc xe đậu ở cổng lớn nhà họ Tô, hơi thất thần, đây là xe của Tô Ngọc Kỳ, anh ở trong đó.

Cô đi vào trong.

Tô Ngọc Kỳ đang chơi cờ cùng ông Tô, bà Tô nhìn thấy Cố Uyên và Tô Vân Thư đến, cười hỏi hôm này mua những gì.

Tô Vân Thư khoác tay bà Tô ngồi trên sofa, vui vẻ nói hôm nay mua những gì, đi dạo những đâu.

Cố Uyên đi vào nhà vệ sinh, rửa tay, lúc mở cửa đi ra, Tô Ngọc Kỳ đứng ở của, người đàn ông nhìn đầu óc người phụ nữ, âm thanh bình tĩnh, mở lời nói trước: “Cô hôm qua, gọi điện cho tôi.”

Là ngữ khí trần thuật.

Cố Uyên biết, anh đã từng nói, bản thân bất luận có chuyện gì, cũng không được gọi cho anh.

Cô gật đầu.

Ngực có chút khó chịu.

Hai giọng nói đồng thời mở miệng.

Cô là nói: “Xin lỗi, từ sau tôi sẽ chú ý...”

Còn anh lại nói: “Hôm qua tôi uống say.”