Ông Xã Tuyệt Tình Đừng Lại Đây

Chương 27



Tính Dung Tiêu Hoan vốn yếu đuối nhu nhược nhưng cô không phải loại người để mặc cho người khác sỉ nhục. Huống hồ ông ta còn so sánh cô không khác gì loại gái lẳng lơ lên giường với ai cũng được, còn ngay trước mặt chồng cô.

“Thực xin lỗi giám đốc Chung nhưng tôi không có nhu cầu làm người vợ thứ sáu của ông. Tôi cũng không quá xuất sắc gì nhưng lại có quen một vài người bạn cũng rất tốt, điện nước đầy đủ, cũng giống với quý cô đây.”

Cô nhìn vào người phụ nữ kệch cỡm bên cạnh ông ta rồi cười nhẹ làm cô ta giận tím mặt. Nhưng phận làm tình nhân thì sao giám đắc tội với nhân vật lớn, đành õng ẹo lắc tay giám đốc Chung:

“Anh, anh để phu nhân đây nói em như vậy sao?”

Giám đốc Chung cũng thừa hiểu lời nói của Dung Tiêu Hoan, ý cô là khinh thường ông ta chỉ xứng với loại kỹ nữ ngoài đường. Thật tức chết.

Ông ta thở phì phò, chỉ vào Cố Viễn Tranh nói không hề nhân nhượng:

“Cố thiếu còn không mau dạy lại phu nhân của mình đi!”

Cố Viễn Tranh là đang nhìn dáng vẻ đanh thép xinh đẹp của vợ mình, định xem kịch hay diễn ra như thế nào bỗng dưng bị cuốn vào. Giám đốc Chung thật làm cho người ta mất hứng a.

“Đúng thật là. Tiêu Hoan, em còn không mau xin lỗi giám đốc Chung?”

Dung Tiêu Hoan trừng mắt nhìn anh, cô không ngờ anh lại tự hạ thấp mình. Không phải là thành viên của Cố Gia sao? Hay thật như lời người ta nói, anh không được xem trọng?

“Này thiếu phu nhân, tôi đang đợi câu xin lỗi từ cô đấy.”

Tên giám đốc kia rất quá quắt, cô có cười khà khà khi thấy một màn vợ chồng tương sát.

Cô nhìn anh chằm chằm mong anh suy nghĩ lại, nhưng nhận ra chỉ có cô tự mình đa tình. Nước mắt từ đâu dâng đầy hốc mắt. Ấm ức lắm chứ nhưng chồng cô như thế rồi thì còn làm gì được. Công ty ba cô còn trong tay anh…

“…Xin lỗi, giám đốc Chung.”

Cô run rẩy nói ra.

Lời vừa dứt thì cô đã nằm gọn trong lồng ngực to lớn của Cố Viễn Tranh. Anh cùng cô xoay người rảo bước ra ngoài, khi đi lạnh lùng thả lại một câu:

“Một câu xin lỗi của phu nhân của tôi đã hủy bỏ hợp đồng giữa chúng ta. Giám đốc Chung, ông hãy chờ ngày nhận lấy hậu quả.”

Dám động đến vợ anh, dám khinh thường anh. Được, anh sẽ trả đủ.

Cố Viễn Tranh kéo Dung Tiêu Hoan ra ban công của khách sạn, tách biệt hẳn với không khí hào nhoáng giả tạo bên trong kia.

Dung Tiêu Hoan tròn mắt nhìn anh:

“Vừa nãy… anh là có ý gì?”

“Em nghĩ xem!”

Cố Viễn Tranh áp sát cô về phía ban công, môi mỏng khẽ nhếch lên hoàn mỹ.

Không được, không được Dung Tiêu Hoan! Đừng để bộ dạng này của anh ta lừa!

“A… anh định làm gì giám đốc Chung?”

Có phải là vì cô không? Có phải vì cô mà anh trừng phạt ông ta. Dù chỉ là nghĩ nhưng tim cô lại đập mạnh vang dội.

Anh lại chần chừ một lúc, giả vờ đăm chiêu suy nghĩ, đôi mắt đào hoa một giây cũng không rời khỏi cô. Sau đó, lười biếng nói:

“Đầu tiên để ông ta phá sản trước. Sau đó là cho ông ta vào viện. Sau đó nữa…”

“Đủ rồi, đủ rồi, người ta tội đâu nặng đến mức đó.”

Cô chặn miệng Cố Viễn Tranh lại, ra sức nói lớn. Những lời anh nói đều rất dã man nhưng cô lại thấy rất ấm áp. Tuy nhiên không nên để nó thành sự thật.

Cố Viễn Tranh kéo tay Dung Tiêu Hoan ra, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng làm cho cô phải sợ, vội chữa cháy:

“Thật ra đó là quyền của anh, anh làm gì ông ta cũng được, em không nên xen vào.”

Lúc này Cố Viễn Tranh mới gật đầu mãn nguyện, anh nói:

“Không được nói tốt cho người đàn ông khác trước mặt tôi nữa, có rõ chưa, hửm?”

Cô cúi đầu nhìn mũi chân, gật gật. Cô bên anh là hoàn toàn yếu thế.

“Ngẩng đầu lên nào. Tôi làm gì em mà em cứ cúi đầu suốt thế?”

Dung Tiêu Hoan chầm chậm nâng mặt, bộ dạng mèo con vô cùng ủy khuất.

Đột nhiên!

“Ưm…”

Cố Viễn Tranh vòng tay qua gáy cô ấn cho cô một nụ hôn sâu. Thấy cô không phản kháng liền được nước lấn tới, tách hai hàm răng của cô ra rồi tiến lưỡi vào thăm dò. Từ nhẹ nhàng thăm dò rồi triền miên qua lại, trao đổi dịch bọt cho nhau.

Cô vòng tay qua cổ anh, cố nhón chân để cùng anh giao triền.

Hai hơi thở kề bên hoà làm một, cơ thể dần dần nóng lên.

Qua lớp váy lạnh ở dưới bụng, Dung Tiêu Hoan như phải bỏng, cô vội đẩy Cố Viễn Tranh ra.

Ở nơi đông người mà dám nổi lên phản ứng, anh thật sự không coi ai ra gì!

“Sao vậy?”- Anh dùng giọng nói trầm khàn từ tính hỏi.

“Về nhà… được không?”

Cô không từ chối anh! Không có dù chỉ là một chút!

Nói xong câu này cô cũng đỏ mặt cúi xuống. Cô thật sự thích người đàn ông này rồi. Phải, rất thích, thích đến mức yêu. Dù khoảng thời gian tiếp xúc chỉ hơn một tháng. Có phải cô dễ dãi quá không?
Nhưng cô muốn nghe trái tim mình một lần.

Cố Viễn Tranh bật cười, đem cô bế lên rồi ngang nhiên đi qua bữa tiệc tiến về phía chiếc siêu xe.

Hôm nay, anh sẽ lấy lại cả vốn lẫn lãi từ những lần trước. Dung Tiêu Hoan, em chết chắc!