Hai cô gái với vóc dáng xinh đẹp kinh diễm bước vào viện triển lãm. Đây là chủ ý của Dung Tiêu Hoan bởi vì suy cho cùng cô cũng là một người đam mê vẽ tranh, đã đi hầu hết các triển lãm nổi tiếng. Mặc dù đây là triển lãm do chồng cũ mở ra nhưng anh là một ông chủ lớn, đâu rảnh rỗi mà túc trực ở đây mãi được. Vì vậy nên cơ hội để hai người gặp nhau gần như là rất khó.
Dung Tiêu Hoan cùng Phương Tiểu Dao tiến vào hội trường để xem tranh. Phương Tiểu Dao đi cạnh cô nãy giờ cứ liên tục càu nhàu:
“Hoan Hoan, cậu điên rồi đúng không? Cậu biết nơi này do ai mở ra mà, sao cậu vẫn cứng đầu vào đây thế? Đừng nói cậu…”
Dung Tiêu Hoan thở dài ngao ngán, cô chỉ muốn ăn tĩnh ngắm tranh, tại sao bạn cô không hiểu?
“Tiểu Dao à, bạn tốt của tớ à, để tớ nhắc lại cho cậu rõ, là tớ chỉ có hứng thú với tranh ảnh, những vấn đề khác, tớ không quan tâm. Mong cậu đừng nghĩ lung tung.”
Phương Tiểu Dao dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Dung Tiêu Hoan, sau cùng cũng không nói nữa. Chỉ là trong lòng vẫn tồn tại nỗi sợ, sợ cô bạn tốt cứng đầu sẽ bị tổn thương thêm lần nữa.
Nơi triển lãm tranh này lập ra với mục đích ý nghĩa nên Cố Viễn Tranh không cho quảng bá rầm rộ. Vì vậy nên các buổi trong tuần cũng không có nhiều người đến. Nhưng số lượng khách cũng không phải là ít, đó là dựa vào danh tiếng của Cố Viễn Tranh xây dựng trong mấy năm gần đây.
Cũng như những viện triển lãm tranh khác, Dung Tiêu Hoan hết quan sát rồi lấy điện thoại ra chụp những bức tranh mà cô tâm đắc.
“Hoan Hoan, lại đây. Đây có phải là tranh cậu vẽ không?”
Dung Tiêu Hoan nheo mắt nghi ngờ đi tới chỗ Phương Tiểu Dao chỉ. Đề mục “EM” khiến với rất ấn tượng, nhưng ấn tượng hơn cả chính là những bức tranh được trưng bày trong tủ kính, ở mỗi bức đều có tâm thư, và hơn hết đó toàn bộ là những bức tranh cô vẽ và để lại ngôi nhà năm đó.
“Chuyện này là sao?”- Dung Tiêu Hoan cau mày bất ngờ, vẻ mặt không giấu nổi sự thảng thốt.
“Đơn giản mà, chỉ là anh nhớ em thôi.”
Từ đằng sau, Cố Viễn Tranh đút tay vào túi quần ngang nhiên đi về phía này. Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần âu tối hôm qua. Khi nãy, vừa thức dậy anh đi ra khỏi phòng nghỉ thì bóng dáng quen thuộc lướt qua. Anh không dám chắc đó phải là cô hay không vì bao lần anh đã nhận nhầm người nên đã đi theo từ đằng sau, đợi thời cơ thích hợp mới lên tiếng.
Trước khi bước lên, anh cũng vội sửa soạn lại bản thân mình, anh không muốn cô nhìn thấy anh với dáng vẻ bụi đời khi trước.
Khi anh đứng lại cách cô hai mét, khoảng thời gian giữa hai người như ngưng đọng lại, cảm giác ngổn ngang tự dưng dâng trào.
Phương Tiểu Dao là người phá bỏ bầu không khí đó. Cô tiến lên chắn trước mặt Dung Tiêu Hoan, hất hàm nhìn Cố Viễn Tranh, giọng nói muốn bao nhiêu cay nghiệt liền có bấy nhiêu:
“Tránh xa cô ấy ra, tên khốn!”
Cố Viễn Tranh vẫn mảy may không phản ứng lại, anh cong môi trầm giọng nói:
“Như cô thấy đấy, tôi cũng chỉ đứng đây và lịch sự chào hỏi hai người thôi.”
Thở hắt một hơi, Phương Tiểu Dao cầm tay Dung Tiêu Hoan xoay người định kéo cô đi, gắt gỏng nói:
“Đừng quan tâm đến anh ta.”
Với cương vị một người bạn thân lâu năm, Phương Tiểu Dao không thể trơ mắt nhìn bạn mình gặp lại người đã làm tổn thương cô, huống hồ cô biết rõ, Dung Tiêu Hoan là người luôn có chấp niệm, bảo cô từ bỏ một thứ còn khó hơn lên trời. Phương Tiểu Dao không chắc bạn mình đã dứt khoát với mối tình năm xưa chưa, vì thế cô không ngại làm kì đà cản mũi.
Nhưng chưa bước được mấy bước, Phương Tiểu Dao bị lực của người đằng sau làm khựng lại. Một tay kia của Dung Tiêu Hoan đang bị Cố Viễn Tranh nắm lại, anh phóng tầm mắt lạnh lẽo đến Phương Tiểu Dao:
“Tôi muốn nói chuyện với cô ấy một chút. Phiền cô cho chúng tôi một không gian riêng tư.”
Rồi anh lại thu tầm mắt về Dung Tiêu Hoan, ánh mắt một khắc đã trở nên ôn nhu như nước, anh cười với cô:
“Được không?”
Như nghe thấy một điều vô cũng vô lý, Phương Tiểu Dao cũng nhìn qua Dung Tiêu Hoan, trầm giọng như đe dọa:
“Cậu để anh ta làm thế à?”
Dung Tiêu Hoan đứng giữa vô cùng khó xử. Cô thật muốn dứt khoát hất tay Cố Viễn Tranh ra, nhưng có vùng vằng thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay gọng kìm đó. Cứ như vậy ba người sẽ làm trò cười cho thiên hạ mất. Cô chán nản thở dài, chủ động rút tay khỏi Phương Tiểu Dao, giọng nói nhẹ tựa như nước:
“Tiểu Dao, cậu ra ngoài đợi tớ một lát.”
Nghe được lời này, Cố Viễn Tranh đắc chí nhìn Phương Tiểu Dao, dáng vẻ lưu manh vẫn không thay đổi.
“Hoan Hoan! Tớ đã nhắc nhở cậu, đừng có mà…”
Chưa đợi Phương Tiểu Dao nói hết, Dung Tiêu Hoan đã mau chóng phủ nhận:
“Cậu phải tin tớ, tớ không còn chút tình cảm nào dành cho anh ta. Xem như lần này tớ từ thiện chút thời gian cho anh ta, được không?”
Cuối cùng Phương Tiểu Dao cũng hậm hực đi ra chỗ khác, giữ khoảng riêng tư cho hai người.
“Anh bỏ tay tôi ra được rồi đấy.”- Dung Tiêu Hoan lạnh mặt nhắc nhở.
Cố Viễn Tranh tiếc nuối bỏ tay cô ra, bàn tay rất không tự nhiên mà nắm chặt. Vừa nãy rõ ràng anh khí thế hừng hực, thế mà ở riêng với cô thế này, anh lại thấy có chút không tự nhiên. Tại vì lỗi lầm anh gây ra trong quá khứ quá lớn, giờ đây đối mặt với cô anh có chút hổ thẹn.
“Nói gì nói đi.”
Giọng nói của cô sắc đá tựa lưỡi dao, thể hiện rõ khoảng cách của hai người.
Chính ra trước khi đứng ở đây anh cũng chưa chuẩn bị vẫn đề để nói, chỉ là mới gặp lại cô, cảm xúc trong lồng ngực như vỡ oà, thế mà cô định đi nhanh quá, anh mới lấy lý do nói chuyện để gần cô lâu hơn.
Không gian im lặng một hồi, Cố Viễn Tranh vẫn nhìn sâu vào Dung Tiêu Hoan không khỏi khiến cô mất tự nhiên, cô xoay người tránh né ánh mắt ấy:
“Nếu không có chuyện gì để nói, tôi đi đây.”
Cố Viễn Tranh thấy cô chuẩn bị đi mất ngay trước mắt, liền sử dụng lợi thế chân dài, đi ba bước vòng lên đối diện cô, cong môi cười: