Lúc Vân Vy trở về nhà, trời vẫn chưa tạnh mưa hẳn. Hàn Dạ Ảnh liền che ô cho cô vào nhà.
- Cảm ơn anh.
Vân Vy khẽ cười cảm ơn, hôm nay quả thực đã làm phiền tới Hàn Dạ Ảnh nhiều rồi, cô lại thấy áy náy vô cùng.
Hàn Dạ Ảnh chỉ cười mà không nói gì, sau đó anh chuyển tầm mắt hướng lên tầng, nhìn Cố Thừa Duật chằm chằm.
Hiển nhiên là Cố Thừa Duật đã về nhà rồi. Hơn nữa Mạc Y Nhiên còn đứng bên cạnh hắn, thân mật khoác tay. Hàn Dạ Ảnh khẽ thở dài, sau khi nhìn Vân Vy đã vào nhà hẳn thì anh mới đi. Hàn Dạ Ảnh sợ nếu như mình còn ở lại thì sẽ khiến mối quan hệ giữa Vân Vy và Cố Thừa Duật càng thêm tồi tệ mà thôi.
Vân Vy vừa bước vào nhà, ngay lập tức đã gặp Cố Thừa Duật. Hắn đang tựa người ở cửa, nhìn cô chằm chằm. Cô theo phản xạ mà khẽ giật mình, thật không ngờ Cố Thừa Duật lại về sớm như dự đoán của cô thật. Không hiểu sao lòng cô lại cảm thấy bất an.
Cô định tiến thêm một bước để bước tới chỗ Cố Thừa Duật thì không biết Mạc Y Nhiên từ đâu chạy ra, thân mật ôm hắn như là một đôi tình nhân lâu ngày được gặp lại.
Hai chân Vân Vy đứng bất động, không thể nào di chuyển được nữa. Cô ngước mắt nhìn Cố Thừa Duật và Y Nhiên chằm chằm. Tại sao càng nhìn thì cô lại càng cảm thấy bọn họ mới giống một đôi? Trái tim cô đau đớn, cô liền xoay người đi muốn trốn tránh thì ngay lập tức giọng nói trầm trầm của Cố Thừa Duật vang lên:
- Đứng lại.
Vân Vy cũng theo bản năng mà dừng bước lại, nhưng cô không xoay người nhìn Cố Thừa Duật. Cố Thừa Duật tạm thời buông tay Y Nhiên ra, bước tới chỗ Vân Vy:
- Vừa đi đâu về?
Ngữ điệu lạnh băng vang lên khiến cho trái tim cô run lạnh. Đột nhiên cô lại cảm thấy tủi thân vô cùng, là vì ai mà cô phải ra ngoài ăn sáng cơ chứ? Vốn dĩ định nói chuyện này với Cố Thừa Duật, nhưng cô lại thôi. Dù sao Mạc Y Nhiên cũng là nghệ sĩ của công ty, cô nên nhẫn nhịn một chút để Cố Thừa Duật không cần phải phiền lòng suy nghĩ nhiều.
Nhưng cái mà cô sợ hơn chính là sợ Cố Thừa Duật không tin mình. Trải qua sự việc lần trước ở bể bơi, cô đã không còn tự tin để mà cá cược nữa rồi. Cô không thể phủ nhận rằng, đứng trước Mạc Y Nhiên, cô trở nên tự ti vô cùng. Dường như cô sợ tất cả mọi thứ gây bất lợi cho mình.
Vân Vy hít một hơi, cố lấy lại vẻ mặt hết sức bình tĩnh rồi quay lại nhìn Cố Thừa Duật:
- Chỉ là tôi chán nên đi dạo thôi. Không ngờ trời mưa thật...
Kĩ thuật nói dối của Vân Vy không thành thạo một chút nào, vừa nhìn vào đã biết là nói dối rồi. Cố Thừa Duật nghe cô nói vậy, hắn vô thức nắm chặt tay lại thành nắm đấm.
Chết tiệt, vì cớ gì hắn phải tức giận cơ chứ?
Nhưng mà, Vân Vy đang nói dối. Nếu như cô thành thật một chút, có lẽ Cố Thừa Duật cũng sẽ không tức giận như vậy. Nhưng cô lại nói dối, căn bản là không phải đi dạo gì cả, mà là cô cùng với Hàn Dạ Ảnh vui vẻ suốt từ sáng tới chiều.
Người phụ nữ này, không coi ai ra gì rồi đúng không?
Mạc Y Nhiên có thể nhìn ra là Cố Thừa Duật đang tức giận vô cùng, chỉ có Vân Vy vẫn ngốc nghếch nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu. Cô không biết vì sao Cố Thừa Duật lại tức giận, nhưng hắn của bây giờ khiến cho cô hơi hốt hoảng.
Mạc Y Nhiên giả vờ ngoan hiền, liền chạy tới ôm cánh tay của Cố Thừa Duật:
- Anh đừng trách cô ấy mà, cũng là tại em. Hic hic, chắc là cô ấy không thích ăn sáng với em, cho nên mới đùng đùng bỏ đi như vậy.
Mạc Y Nhiên vừa lau nước mắt tỏ vẻ tội nghiệp, nhưng cũng không quên nhìn Vân Vy bằng ánh mắt đắc ý.
Vân Vy nghe Mạc Y Nhiên nói vậy, cô nhất thời cứng họng không biết nên nói gì. Phải, là cô không thích ngồi chung một bàn ăn sáng cùng cô ta. Và còn những món sáng nay cô không thể ăn được, vì bị dị ứng.
Không cho Vân Vy có cơ hội phản bác, Mạc Y Nhiên lại tiếp tục:
- Nhưng em không thể ngờ rằng cô ấy lại là người như vậy, lại cùng với Hàn thiếu ở bên ngoài...
Nói tới đây, Mạc Y Nhiên lại ngập ngừng, tỏ vẻ ẩn ẩn ý ý. Cố Thừa Duật nghe tới chuyện này thì cơn thịnh nộ lại ập tới. Chỉ trong chốc lát, bầu không khí trở nên lạnh lẽo, bao trùm khắp nhà. Mà tất cả mũi nhọn đề chĩa thẳng vào Vân Vy.
Nếu như là Mạc Y Nhiên nói đúng thì Vân Vy sẽ im lặng, nhưng câu này rõ ràng là cô ta đang xuyên tạc sự thật:
- Không phải, tôi chỉ là vô tình gặp...
- Đủ rồi, không cần nói nữa.
Cố Thừa Duật tức giận, lập tức ném những bức ảnh hồi nãy hắn nhận được vào người Vân Vy. Lần đầu tiên cô thấy hắn kiểu này, hắn thực sự đang rất tức giận.
Vân Vy ngồi xuống nhặt những tấm ảnh lên, cô trợn tròn mắt vì bất ngờ. Trong ảnh chỉ là cô cùng với Hàn Dạ Ảnh đang ăn sáng cùng nhau mà thôi, nhưng góc chụp này...chẳng phải là đang ám chỉ cô đang ngoại tình hay sao? Bức ảnh này nhìn vào khiến người khác không thể không hiểu lầm mà.
Vân Vy hốt hoảng vô cùng, cô không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Cố Thừa Duật thấy cô không thể nói được gì, hắn nhếch môi cất giọng khinh bỉ:
- Sao, không thể nào giải thích rồi đúng không? Lần trước tôi đã không muốn tính toán với cô rồi, bây giờ cô lại ngang nhiên như vậy. Có phải thấy tôi sủng ái cô thì cô muốn làm gì cũng được phải không?
Cố Thừa Duật nhìn cô bằng ánh mắt lạnh băng, không chút lưu tình mà kết tội cô như vậy. Giọng điệu lạnh lẽo này khiến cô cảm thấy xa lạ, cô đang nghi ngờ không biết đây có còn là người đàn ông dịu dàng mà mấy ngày trước đều ôm cô ngủ, an ủi vỗ về cô hay không đây? Sự thay đổi nhanh chóng này khiến cho cô choáng váng, nhất thời không biết nên nói gì.
Bởi vì trái tim cô hiện giờ đang đau đớn. Lại là hắn không tin tưởng cô. Thử tin cô một lần đối với hắn khó khăn như vậy sao?
Suốt cả nửa buổi, cuối cùng Vân Vy cũng chỉ cười lạnh. Cô ngẩng đầu lên nhìn Cố Thừa Duật, rồi lại nhìn sang Mạc Y Nhiên. Bọn họ là như nào, chẳng phải thời gian đang giúp cô trả lời từng chút một hay sao?
- Tôi không có gì để nói nữa. Vậy còn anh thì sao? Anh với cô ta là thế nào?
Vân Vy biết rõ, một khi mình nói câu này thì cũng là tự mình thừa nhận mọi chuyện, rằng là cô ngoại tình thật. Nhưng còn hắn thì sao, tại sao hắn cùng với Y Nhiên thì được, còn cô thì không? Tới nước này rồi, giải thích cũng vô ích mà thôi.
Cố Thừa Duật nở nụ cười khinh miệt, không hề có ý định trả lời câu hỏi chất vấn của Vân Vy:
- Vậy là thừa nhận rồi đúng không?
Nước mắt Vân Vy rơi xuống, cô thực sự không ngoại tình. Nhưng tại sao tội danh này lại gán cho cô cơ chứ?
Cô tự hỏi chính bản thân, tự hỏi ông trời, rốt cuộc ai mới là người ngoại tình đây?
Cố Thừa Duật nhìn Vân Vy khóc, trái tim hắn khẽ nhói đau. Nhưng hắn cũng nhanh chóng gạt đi sự rung động trong lòng, lạnh lùng ra lệnh cho đám vệ sĩ ở đằng sau:
- Từ giờ phải trông chừng thiếu phu nhân cho tôi, tuyệt đối không được để cô ta ra ngoài nửa bước.
Đám vệ sĩ lập tức đồng thanh nhận mệnh lệnh.
Vân Vy lúc này mới để ý tới sự có mặt của vệ sĩ ở đây, cô trợn tròn mắt kinh hãi. Cuộc sống của 2 tháng trước lại ùa về, sự tối tăm, lạnh lẽo cùng với nỗi ám ảnh.
Không, cô không muốn...
Vân Vy hoảng sợ, lập tức chạy tới nắm lấy cánh tay Cố Thừa Duật, hèn mọn cầu xin:
- Đừng mà, xin đừng giam cầm tôi...
Cố Thừa Duật chỉ lạnh lùng nhìn Vân Vy, sau đó gạt cánh tay của cô và bước đi. Y Nhiên tung tăng chạy theo sau ôm hắn, nhìn hai người họ hạnh phúc vô cùng.