Bạch Nhiễm lái xe rời khỏi nơi mà mình sống mấy năm nay, vừa rồi quyết đoán đánh tên đàn ông khốn nạn ấy, nhưng thật ra, đánh hắn, cô cũng rất đau.
Nước mắt bị cô kìm nén bắt đầu tí tách rơi xuống như mưa, cô nắm chặt vô lăng, cắn môi đến bật máu.
Khốn kiếp, Quý Thần khốn kiếp! Chẳng trách từ lúc cưới nhau về đến giờ, hắn luôn lấy lý do bận rộn mà thường xuyên nghỉ lại bên ngoài.
Bạch Nhiễm còn chưa khóc xong thì đã phát hiện phía sau có vô số chiếc xe đang đuổi sát tới, cô lần nữa lau nước mắt, đạp ga chạy nhanh hơn.
Bởi vì trong trạng thái phẫn nộ quá mức, cô không chú ý đến phía trước là đèn đỏ.
Đến khi nhìn thấy chiếc xe phía trước chạy chậm lại thì đã muộn rồi, cô sợ hãi, vội đạp chân phanh!
Rầm.
Đuôi chiếc Porsche màu bạc phía trước bị Bạch Nhiễm tông trúng lập tức phát ra âm thanh cực lớn, khói trắng bốc lên nghi ngút.
May mắn duy nhất là Bạch Nhiễm không bị thương nặng, nhưng cú va đập vẫn khiến cô choáng váng đầu óc.
Cô đỡ trán, run rẩy ngẩng đầu lên.
Cửa xe phía trước mở ra, đập vào mắt Bạch Nhiễm là một đôi chân dài, kế tiếp, Bạch Nhiễm nhìn thấy chủ nhân của chiếc Porsche ấy.
Anh ta là một người đàn ông tuấn tú, khuôn mặt đường nét góc cạnh, dù rằng còn cách một lớp kính dày và một khoảng cách nhất định, cô vẫn nhìn ra được anh ta đang cau mày không vui.
Bạch Nhiễm vội vàng tháo dây an toàn, đẩy cửa xe bước xuống, muốn tiến lên kiểm tra.
Bên kia, tài xế đang kiểm tra đuôi xe bị tông hỏng, sau đó hỏi:
“Thiếu gia, làm sao đây?”
Người đàn ông nhìn đồng hồ, thấy đã sắp đến giờ họp, anh nói:
“Gọi người không kịp, tôi sẽ đi taxi.”
Lúc này, Bạch Nhiễm bối rối hỏi:
“Hai người có sao không? Thật sự rất xin lỗi!”
Tài xế bực mình:
“Cô lái xe kiểu gì thế hả?”
“Thành thật xin lỗi, tôi sẽ lập tức gọi hỗ trợ, phí sửa chữa tôi cũng sẽ chi trả!”
Bạch Nhiễm tự nhiên biết mình đuối lý, vội vàng nhận lỗi.
Người đàn ông dùng điện thoại gọi xe xong thì quay sang nhìn khuôn mặt còn hoảng hốt của Bạch Nhiễm, không làm khó cô mà chỉ nói:
“Không sao.”
Bạch Nhiễm hơi giật mình vì thái độ của người đàn ông này vậy mà rất tốt, không hề lớn tiếng hay trách móc gì cả.
Cô nhìn anh, còn chưa kịp làm gì khác thì xung quanh đột nhiên xuất hiện mấy chiếc xe màu đen.
Người của Quý Thần đuổi tới rồi!
Một đám người to cao vạm vỡ bước xuống, Bạch Nhiễm sợ hãi, theo bản năng muốn tìm chỗ trốn.
Liếc mắt thấy người đàn ông mở cửa taxi chuẩn bị bước vào, cô vội vàng xông qua, đẩy mạnh anh vào trong rồi cũng chui tọt vào, đóng sầm cửa lại.
Bạch Nhiễm hô to:
“Bác tài, lái đi nhanh lên!”
Giọng của cô làm người lái taxi giật mình, phản xạ có điều kiện vội vàng nhấn ga chạy đi.
Không đi nhanh, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì làm sao?
Đám người của Quý Thần ngỡ ngàng tại chỗ, mà tài xế riêng của người đàn ông cũng ngơ ngác.
Trong xe, người đàn ông im lặng một lát mới lên tiếng nói:
“Vừa rồi cô nói sẽ chi trả phí sửa chữa?”
Bạch Nhiễm lúc này đang còn lo lắng nhìn về phía sau, nghe giọng anh, cô vội đáp:
“Xin lỗi, tôi có chuyện gấp, bị người ta đuổi theo nên phải như vậy.
Hay là chúng ta trao đổi phương thức liên lạc, sau khi sửa xe xong anh báo số tiền cho tôi?”
“Đứng im hết đó, chờ đến khi nào chú đây cho đi thì mới được đi.”
Bọn họ chỉ là vệ sĩ của một công ty bình thường, là được thuê về làm việc cho Quý Thần chứ không phải xã hội đen, cho nên không hề trang bị súng, chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời.
Khi đám người chờ đến nỗi sốt ruột, cảnh sát cũng đuổi tới rồi, ông chú mới chậm chạp nhìn tin nhắn điện thoại.
Chờ xác định thiếu gia đến nơi an toàn xong, ông cất súng đi, nói với đám người trước mắt:
“Được rồi, đi đi.”
Cả đám vệ sĩ vội vã xông lên xe và giải tán, nhưng bây giờ họ biết đi đâu tìm Bạch Nhiễm chứ?