Bạch Nhiễm dậy từ sáng sớm, cùng Tử Thiêm chuẩn bị rồi ôm hai đứa con lên xe. Tuy rằng phía sau xe đã có gắn hai cái nôi nhỏ dành riêng cho bọn trẻ, nhưng Tử Thiêm thấy không an tâm nên gọi Nam Cung Lân cùng Nam Cung Cảnh đi theo. Còn nói:
“Để người khác ôm con của anh, anh không yên tâm.”
“Anh đi họp lớp hay đi du lịch, còn muốn em và Cảnh đi theo?” Nam Cung Lân cẩn thận ôm cháu trai của mình, hỏi.
Nam Cung Cảnh thì ôm bé gái, bị con bé tóm tóc nắm chặt, vẻ mặt của hắn bất lực:
“Anh trai, sau hôm nay anh phải cho em nhiều tiền một chút đó! Em cần sửa xe! Ái ối! Tuyết Vân, đừng có túm tóc chú nữa…”
Trong xe phút chốc trở nên ồn ào, Bạch Nhiễm nhìn cặp em chồng sinh đôi phía sau, cảm thấy đưa họ đi cùng cũng tốt, cải thiện bầu không khí.
Chiếc xe nhanh chóng khởi động và di chuyển về phía trước, Nam Cung Cảnh vẫn cứ nhăn nhó:
“Anh, con anh bắt nạt em!”
So với bé gái hiếu động thì bé trai khá là an tĩnh, trông nhỏ con hơn chị mình một chút, đang nằm gọn trong lòng và nhoẻn miệng cười với Nam Cung Lân. Cả hai đứa đều mặc bộ quần áo panda có mũ phía sau, có hai cái tai tròn tròn được may thêm vào trông siêu cấp đáng yêu.
Họ phải đi hơn nửa tiếng thì mới đến điểm hẹn. Đó là một nhà hàng cỡ trung, được tính tương đối sang trọng, nhưng so với nơi bình thường Tử Thiêm ghé qua thì còn chênh lệch rất nhiều.
Vệ sĩ ở xung quanh hộ tống họ tiến vào, đội hình hoành tráng khiến bao nhiêu người phải đưa mắt quan sát.
Ở phía trước có người mở cửa giúp Bạch Nhiễm, cô khoác tay Tử Thiêm tiến vào trong, còn hai cậu em chồng thì ở ngay sát phía sau, mỗi người ôm một đứa trẻ. Từ quần áo trên người họ và những vệ sĩ cao lớn bên cạnh có thể dễ dàng nhìn ra sự giàu có không đơn giản.
Khoảnh khắc cô xuất hiện cùng với chồng mình, những bạn học cũ đều nhìn trố cả mắt.
Tô Loan cảm thấy người nào đó quen quen nhưng lại không dám lên tiếng gọi, bởi vì mấy tên vệ sĩ phía sau trông có phần đáng sợ. Mãi đến khi Bạch Nhiễm tiến tới gần và chào hỏi, cô nàng mới biết quả thật nhìn đúng người rồi.
Bạch Nhiễm có chút ngượng ngùng nói:
“Chào mọi người, tôi không đến trễ chứ?”
“Bạch Nhiễm?”
“Ôi trời, cậu thật sự lấy chồng rồi…”
“Không trễ đâu, chúng tôi cũng vừa đến thôi, còn một người chưa kịp đến đây! Không biết có cho chúng ta leo cây không nữa!”
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía họ, bấy giờ trên bàn ngồi tổng cộng ngồi tám người, năm nam ba nữ, lúc nhìn thấy Bạch Nhiễm thì đã ngạc nhiên rồi, mà chồng của cô xuất hiện càng làm họ bất ngờ hơn.
Một người đàn ông cao lớn tuấn mỹ xuất hiện bên cạnh Bạch Nhiễm và nói:
“Xin chào mọi người, tôi là Tử Thiêm. Tôi là chồng của Nhiễm, rất vui được gặp mọi người.”
Không hiểu vì sao khi thấy họ, Tử Thiêm lại vui vẻ và có cảm giác thỏa mãn. Cuối cùng cũng được ra mắt bạn của vợ.
Một đám người đều ở trong trạng thái ngơ ngơ ngác ngác, Tô Loan lắp ba lắp bắp nhìn về phía sau hai vợ chồng họ, thấy cả đoàn vệ sĩ thì khó hiểu:
“Chồng cậu là minh tinh à?”
Chỉ có như vậy thì khi ra ngoài mới cần quản lý, vệ sĩ vân vân… Nhưng không ngờ câu nói ấy lại chọc Bạch Nhiễm bật cười:
“Không phải, anh ấy chỉ kinh doanh nhỏ lẻ thôi, đừng để ý quá.”
“Vậy sao? Ngồi đi, ngồi đi.” Tô Loan lên tiếng, chủ động đưa tay kéo ghế bên cạnh ra cho Bạch Nhiễm.
Lúc này, Nam Cung Lân và Nam Cung Cảnh mới ôm hai đứa nhỏ tới, đặt lên đùi của cha mẹ chúng, sau đó, họ gật đầu xem như chào hỏi và đi sang bên cạnh ngồi cùng nhau.
Hai đứa trẻ chưa kịp thu hút ánh mắt của mọi người thì cặp sinh đôi tóc đen tóc đỏ bên kia đã khiến hai cô gái còn độc thân trong bàn ăn xoắn xuýt. Một người hỏi:
“Hai người kia là ai vậy? Nhìn không giống vệ sĩ lắm!”
Bạch Nhiễm đoán biết đối phương đánh chủ ý lên Nam Cung Lân và Nam Cung Cảnh nhưng không tiện nói thẳng, vì vậy chỉ đáp:
“Đó là em chồng của tôi.”
“Họ có bạn gái chưa?” Một cô gái khác hỏi.
Không chỉ vì dáng dấp của hai chàng trai quá thu hút, mà từ cách xuất hiện của Bạch Nhiễm cùng họ thì ắt hẳn đây là một gia đình giàu có rồi! Cho nên, nếu có thể câu được một trong hai người họ cũng sẽ sống sung sướng cả đời.
Bạch Nhiễm sợ họ nghĩ nhiều, vội giải thích:
“Tiếc quá, bọn họ đều có bạn gái rồi.”
Trong lúc họ nói chuyện, những người đàn ông ở đó vẫn chủ trương im lặng không nói gì mấy, vì họ dành thời gian quan sát lẫn nhau nhiều hơn. Đối với đàn ông thì mấy cái như vẻ ngoài không quá quan trọng, thứ làm nên sự thành công của một người là sự nghiệp.
Một người đàn ông thấy Tử Thiêm đeo đồng hồ vàng đắt tiền thì lẳng lặng tính nhẩm giá, rồi gật gù như thể đang ngưỡng mộ.
Tô Loan không ngờ đến lần này gọi Bạch Nhiễm qua đây lại nhìn thấy cảnh tượng gây sốc như vậy, cũng không biết nên mở miệng nói chuyện thế nào.
Thấy mọi người ngượng ngùng vì sự xuất hiện cảu vệ sĩ, Bạch Nhiễm cũng đâu còn cách khác mà im lặng làm ngơ, không thể để vệ sĩ ở quá xa bọn họ được. Cô ôm con gái trong lòng, nói:
“Mọi người gọi món đi.”
Bấy giờ, những người khác mới à ừ liên tục rồi cầm menu lên giả vờ xem. Thực chất, họ đã chọn được món rồi, nhưng ngại mở miệng gọi!