Osin Không Biết Cười

Chương 1: Hầu gái ở dương gia



Một ngày mới lại tiếp tục bắt đầu,từng tia nắng chảy dài trên tán lá như đang theo bước chân của một cô gái và đó không ai khác là nó.... Là Hoàng Nguyệt Anh

Nó lại làm những công việc mà cứ lặp đi lặp lại trong vòng 2 năm nay

,sáng dậy giặt một đống quần áo lớn,tưới cây,dọn phòng đó là những công việc bình thường mà nó phải làm công việc của một giúp việc trong Dương gia to lớn

- "San...mày làm gì mà lâu vậy tính ngủ luôn trong đó à"_

một cái giọng chanh chua cất lên chỉa về hướng nó mà nói

Nó từ khi vào làm ở Dương gia đã được đặt cho cái tên là San và bọn giúp việc ở đây không thích nó,ghét nó làm việc chậm chập nên đặt cho nó cái tên là San

- Cả buổi sáng mà mày chỉ giặt được có bấy nhiêu đồ đây à? Có biết là còn nhiều việc đang chờ mày lắm không hả?_

giọng nói chanh chua cất lên kèm thêm cái đạp mạnh vào thân thể yếu ớt của nó,là nó ngã nhào ra đất nhưng không nói gì chỉ nhẹ nhàng đứng dậy làm tiếp công việc đang dở dang của mình mặc dù thân thể nhỏ bé của nó đang rất đau

Đến khi nó làm xong công việc thì đã đến trưa quay trở lại nhà ăn thì mọi người đã ăn uống xong cả đang ngồi nói chuyện nhưng vừa nhìn thấy nó đã im hết thay vào đó lại là cái giọng chanh chua của trưởng giúp việc tên Dung

- con kia mau dọn chổ này đi rồi còn đi dọn phòng nữa_

cô ta nói rồi đỏng đảnh bước đi

- Rầm..._một tiếng động vang lên tiếp theo đó là kéo theo ánh mắt của cô ả Dung đầy giận dữ

- Mày làm gì vậy con ngu kia..._Câu nói vừa kết thúc là một cái đạp vào bụng nó làm nó ngã lăn ra đất

- Đánh nó đi chị Dung,đánh nó đi.._

sau đó là mấy cái giọng chua ngoa của vài con nhỏ khác,rồi cứ thế từng cái đạp cứ thay phiên nhau dáng vào thân thể nhỏ gày mòn của nó,vết máu chồng lên vết máu đau đến thấu xương nhưng nó vẫn không hé môi nữa lời vì đã quá quen với chuyện này rồi,

dù sao trong cái nhà rộng lớn này có ai thèm để ý đến nó hay giúp đở nó đâu chứ,dù nó có chết thì cũng chả ai quan tâm vì trong Dương gia nó chỉ là 1 con hầu mà theo mọi người nói là bệnh hoạn..nó chỉ còn biết nhuếch đôi môi nhợt nhạt lên cười như không lạnh lùng nhìn về phía trước..

Và sau những trận đòn nhưng thế nó lại phải vất vả làm việc,mặc dù cái bao tử trống rỗng đang gào thét vì nó đã qúa quen

Nó 16t nhưng chả biết mình là ai ngoài cái tên được khắc trên sợi dây chuyền Hoàng Nguyệt Anh.Chuyện xảy ra vào một ngày tuyết rơi 2 năm trước nó bị thương rất nặng trên khắp cơ thể,

hình như là vết dao chém,rất may được một ông lão cứu giúp,ông ấy lo cho nó suốt 10 này nó hôm mê sau khi nó tỉnh lại thì không còn nhớ gì cả nó bị mất trí nhớ...

Ông lão lo nó sẽ có chuyện gì chẳng lành nên đã hết sức giúp nó che dấu mọi thứ và gửi nó vào Dương gia bảo nó chờ ông đến đón...nhưng ông không biết việc làm của mình đã gián tiếp hại nó.