*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tầng 4 của Hầm Ngục Đảo Cork.
“Năm phút còn lại!”
8 Ranker top đầu đang tập trung tại một điểm ở Tầng 4 của Hầm ngục Đảo Cork. Người có hạng cao nhất trong số họ chính là Tuyệt Kiếm – hạng 16 trên bảng xếp hạng chung. Đằng sau họ là 200 thành viên ưu tú của Hội Kị Sĩ Bạc.
Đó là một cảnh choáng ngợp của những người chơi có sức mạnh kết hợp lại có thể hạ gục được một pháo đài nhỏ. Nhưng sự căng thẳng và hồi hộp đều đang thể hiện trên khuôn mặt họ.
Bốn phút còn lại!
Khi thời gian đếm ngược dần dần, sự căng thẳng của các thành viên bang hội đã đạt đến đỉnh điểm. Họ không ngừng đá chân và cắn móng tay của mình. Tuyệt Kiếm cũng nhìn chằm chằm xung quanh với đôi mắt tồi sầm và đôi tay đầy mồ hôi đang nắm chặt thanh kiếm.
“Mình không thể bình tĩnh nổi.”
Hầm ngục của Đảo Cork đã hoàn toàn thuộc sự quản lý của Hội Kị Sĩ Bạc. Và con boss Hell Gao sẽ xuất hiện ở tầng 4 cứ mỗi 2 tuần. Tuy nhiên, Hell Gao là mạnh hơn cả tưởng tượng và phong cách chiến đấu khá đa dạng, vậy nên họ đã không thể thành công trong 5 lần đột kích trước đó.
Tuyệt Kiếm và những thành viên ưu tú của Hội Kị Sĩ Bạc đã đổ tiền vào cường hóa các trang bị của mình trong suốt tháng qua, tất cả nhằm hoàn thành mục tiêu thành công lần này. Họ chắc chắn đã mạnh hơn nhiều sau tất cả những sự đầu tư đó, nhưng những ai đã chứng kiến sức mạnh của Hell Gao thì không thể cảm thấy tự tin chút nào.
Ba phút còn lại!
Sau ba phút nữa, Hell Gao sẽ xuất hiện và nơi này sẽ biến thành biển lửa. Một số người sẽ phải chết chỉ vì lửa.
Hai phút còn lại!
Một sức nóng mãnh liệt bắt đầu từ từ ngập tràn căn phòng.
‘Chết tiệt.’
Tuyệt Kiếm muốn khích lệ mọi người nhưng anh cũng sợ. Anh rõ ràng đã từng nếm trải sức mạnh quá lớn của Hell Gao – con boss ngập chìm trong lửa và sử dụng một cây quyền trượng.
“Liệu chúng ta vẫn thiếu sức mạnh để đánh bại hắn ta?”
Nó có thể sẽ khác vì đã có thêm sức mạnh của 10 ranker mạnh nhất bang hội, nhưng anh ta không thể ngừng nghĩ rằng cuộc đột kích này sẽ thất bại với sức mạnh hiện tại của họ. Tuy nhiên, ranker mạnh nhất Bang hội thì không thể thể hiện sự yếu đuối của mình được, vì vậy, Tuyệt Kiếm cố gắng kiềm chế.
‘Chiến đi. Chúng ta có thể làm được. Chúng ta rất khỏe!’
Tuyệt Kiếm giữ vững trái tim mình và uống nhiều loại thuốc buff khác nhau và những người khác cũng bắt chước anh. Đó là lúc….
“Một phút còn lại … Eh? Đột nhập! Có một kẻ đột nhập!!
“Hả?”
Tất cả các thành viên trong bang hội đều hướng mắt về phía lối vào. Một thanh niên vừa bước vào. Điều đó là bất thường vì anh ta mặc một chiếc áo choàng và không thể nhìn thấy áo giáp hoặc vũ khí.
“Anh ta đã vượt qua hàng phòng thủ ở tầng trên sao?”
Đó là một sát thủ cấp cao ư? Không. Một sát thủ sẽ không lộ mình ở một nơi như thế này.
Tuyệt Kiếm suy ngẫm về cái tên phía trên đầu của thanh niên tóc đen đó. Tuy nhiên, đó là một cái tên xa lạ bất kể anh có lục lọi trí nhớ của mình bao nhiêu chăng nữa.
“Anh ta không phải ranker sao?”
Tuyệt Kiếm liếc nhìn các bạn đồng hành của mình, nhưng tất cả bọn họ đều lắc đầu.
“Một người không phải ranker dám đến tận đây. Thảm hại.”
Tuyệt Kiếm đã đi đến kết luận này và cảnh báo vị thanh niên bằng một cái nhíu mày.
“Đây là khu vực đã bị kiểm soát bởi Hội Kị Sĩ Bạc. Tôi không biết cậu đã xoay sở cách nào để đến được đây nhưng nếu cậu không muốn chết thì hãy quay về đi.”
“Ẩn thân của mình đột nhiên bị tắt mất. Có phải mình bị Hell Gao phát hiện chăng?”
Chàng thanh niên phớt lờ cảnh báo của Tuyệt Kiếm và cởi áo choàng trong khi tự nói chuyện với chính mình.
“Ohh!”
Có những câu cảm thán đến từ mọi hướng. Sự xuất hiện của bộ giáp rất nhanh chóng được mặc trên cơ thể của vị thanh niên thực sự ngầu. Đó là một sự pha trộn thanh lịch của màu đỏ, đen và vàng. Điểm cực kỳ độc đáo là cái đuôi dài một mét kéo dài từ vùng lân cận xương sống. Nó sắc như lưỡi kiếm và tự mình di chuyển một cách đáng kinh ngạc.
“C-Cái gì, áo giáp đó?”
“Nó rất tuyệt … Hạng Cực Phẩm?”
Đó là lần đầu tiên họ nhìn thấy một bộ giáp như vậy, vì vậy các thành viên bang hội đã phải rất cố gắng để có thể che giấu sự chú ý của họ.
Tuyệt Kiếm lên tiếng ngay lúc đó. “Đó không phải là điều quan trọng! Tại sao các cậu vẫn chưa ném anh ta ra ngoài?”
Hell Gao sẽ sớm xuất hiện. Rồi sẽ không ai có thể thoát khỏi hầm ngục này. Họ buộc phải xử lý kẻ ngoài cuộc này trước đó.
Nhưng ngay khi các thành viên bang hội đang cố gắng thực thi mệnh lệnh của Tuyệt Kiếm sau khi họ trầm trồ bộ giáp thì,
Gàoooooo!
[Hell Gao, chủ nhân của Lửa Địa Ngục đã xuất hiện.] [Tiếng gầm của Hell Gao đã gây ra hiệu ứng sợ hãi, hỗn loạn và suy nhược.] [Lửa của Hell Gao giảm 50% kháng lửa.] [Các cột lửa đã nổi lên bao trùm bạn.] |
“Kuack!”
“Hiiik!
Vì những ngọn lửa im lặng bao quanh toàn bộ khu vực, một nửa thành viên bang hội đã rơi vào trạng thái hấp hối hoặc bị thiêu rụi đến mức họ không thể được nhận ra. Chỉ một nửa số người có thể vừa vặn trụ được. Tuyệt Kiếm ngạc nhiên trước cửa sổ thông báo hiện lên.
“Mình đã tăng kháng lửa lên 86%, nhưng vẫn nhận ngần này sát thương…!”
Họ sẽ thất bại lần nữa. Trong khi Tuyệt Kiếm đang cảm thấy tuyệt vọng, anh đột nhiên không tin vào mắt mình. Chàng trai trẻ vô danh đang tiến về phía trước trong khi những người khác bị bao vây bởi ngọn lửa. Anh ta di chuyển tự do như thể không bị ảnh hưởng.
“L-làm thế nào …? Ặc?”
Tuyệt Kiếm lặng câm khi chứng kiến một cảnh nực cười. Trong khi Hell Gao đang điên cuồng tàn sát các thành viên bang hội, chàng trai trẻ đó rút ra một cái cuốc chim. Sau đó, anh ta đi đến bức tường và bắt đầu vung cái cuốc?
Kaaang! Kaaang!
Chàng trai trẻ vung nó với một dáng vẻ chuẩn chỉ và anh ta lau mồ hôi rồi phàn nàn.
“Ugh, nóng thế! Việc lao động ngày càng khó thì phải? Tại sao khoáng thạch này chỉ có khi con boss xuất hiện? Nếu cứ như vậy, có khi mình phải đến thăm một cái hang rồng với cái cuốc chim này mất!”
Đúng lúc đó, một cơn gió nóng phun ra từ cây quyền Trượng mà Hell Gao vừa vẫy và đâm trúng vào chàng trai trẻ. Tuyệt Kiếm đoán rằng anh ta sẽ nhận sát thương lớn và gục ngã. Nhưng không thể tin được, chàng trai trẻ chỉ bị thương nhẹ.
“Xin lỗi, thưa ngài.” Chàng thanh niên lần đầu tiên ngưng vung cuốc và chuyển sự chú ý của anh ta đến Tuyệt Kiếm. Sau đó, anh ta nói với vẻ bực bội. “Tại sao ngài chỉ đứng đó không thế? Nó nóng thật, nhưng sẽ còn nóng hơn nữa.”
Nãy giờ anh nhìn gì vậy?
Tuyệt Kiếm muộn màng lấy lại tinh thần và hỏi: “Làm thế nào cậu vẫn ổn được vậy?”
Chàng trai trả lời như điều đó là hiển nhiên.
“Do tôi Chơi Đồ Mạnh.”
Chaaeng! Chaeng!
Cái đuôi trên bộ giáp của chàng thanh niên trẻ tuổi tự di chuyển và chiến đấu chống lại cây quyền trượng của Hell Gao. Tuyệt Kiếm không thể ngậm miệng mình trước hình ảnh đó.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau chuyến đi dài 3 tháng và đặt được chân vào “Động tận cùng phía Bắc”, Young Woo lúc này nhìn thấy một cảnh tượng choáng ngợp của vô số loại trang bị xếp chồng chất lên nhau như một ngọn núi.
“Ồ, gì thế này?”
Tên của các trang bị sáng lấp lánh với các màu xanh, vàng và tím. Chỉ cần lấy được vài món đồ thôi là mình sẽ thành người giàu có! Mình rất muốn lấy hết đống này nhưng mà không thể!
[Không thể nhặt được trang bị này.]
“Thật keo kiệt và bẩn thỉu.”
Một đống trang bị nằm ngay trước mặt mình đây mà lại không thể nhặt được! Nếu mình thử bỏ chúng vào túi thì chúng lại tự trở về chỗ cũ, như là ảo ảnh vậy. Không khác gì cố lấy cái bánh treo trên trời hoặc tán tỉnh phụ nữ đã có chồng. Không, thực ra thì phụ nữ đã có chồng lại khác so với cái bánh treo trên trời, vì vẫn có thể tán được họ nếu như cố gắng đủ mức.
Cuối cùng thì mình vẫn chỉ có thể nhìn đống trang bị này với ham muốn và tiếc nuối mà thôi.
‘Đúng thật… Nếu như người nào có thể lấy hết đống này thì sự cân bằng của hệ thống kinh tế trong Satisfy sẽ bị sụp đổ. Thật là không may, nhưng mình cũng hiểu điều này.’
Mà mình cũng đâu đến đây để tìm trang bị đâu. Tôi tự an ủi bản thân và chuyển hướng chú ý ra khỏi đống trang bị. Có một quyển sách cũ kỹ nằm trên một chiếc bàn vàng lóng lánh.
“Cuối cùng thì…”
Tất cả mọi khó khăn tôi đã chịu đựng để đến được đây hiện ra trong đầu tôi. Tiếng cười phát ra khi mũi tôi chảy nước và mắt tôi rơi lệ. Cám ơn Chúa vì mình đã kiên trì và bền bỉ, nếu không thì mình đã bỏ game vì cái nhiệm vụ quá khó khăn này. Tôi cảm thấy tự hào ghê gớm khi nghĩ đến việc hoàn thành xong nhiệm vụ..
“Kukuk…puhahahat!! Cuối cùng mình đã thấy nó!! Oh, yehhhhhh!”
Cái nhiệm vụ khốn nạn cấp S không cho hủy này! Khiến mình chết bao nhiêu lần vì phải làm nhiệm vụ một mình rồi? Lại còn mất bao nhiêu trang bị khi hết độ bền nữa?
Khuôn mặt của Bá tước Ashur, người khiến tôi phải đến 5 khu vực cấm của vương quốc Vĩnh hằng hiện ra trong đầu tôi.
“Nếu đưa quyển sách này cho ông ta thì mình sẽ nhận được Kiếm Mặt trời? Chỉ cần có nó, sẽ không ai có thể đọ được với mình nữa, bọn khốn nạn! Tao sẽ bắt chúng mày trả giá vì đã đánh tao!”
Niềm vui dâng trào như thủy triều khi tôi cầm cuốn sách lên.
[Bạn đã nhận được cuốn sách hiếm của thợ chế tạo huyền thoại!]
[Quyển sách có trạng thái không bình thường. Bạn có thể kiểm tra thông tin bằng cách sử dụng Con mắt của Pallalian.]
[Bạn có muốn sử dụng Con mắt của Pallalian?]
“Con mắt của Pallalian? Cần một trang bị cấp cao để kiểm tra cái này à?”
Con mắt của Pallalian là trang bị đắt nhất thuộc loại thẩm định. 6 tháng trước tôi đã mua nó phòng trường hợp gặp may mắn nào đó, tuy nhiên tới giờ tôi vẫn chưa có cơ hội để dùng nó nên nó vẫn đang trong hòm đồ.
“Mình không muốn bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này…”
Tôi hoãn việc thẩm định lại và kiểm tra cái bàn bằng vàng. Tôi nghĩ rằng mình có thể lấy vàng ra được nhưng cái bàn không suy chuyển gì cả. Kéo, đá và thậm chí lấy răng cạp cũng vô dụng. Cái bàn này giống như đống trang bị lúc trước mà tôi không thể lấy.
“Haiz, mình không lấy được gì cả vì hệ thống game này hoạt động hiệu quả quá. Cái giá phải trả cho 3 tháng làm việc của mình cao thật.”
Tôi nhìn chằm chằm vào cuốn sách trong tay mình.
‘Mình sẽ đưa quyển sách này cho Ashur nên mình có cần phải dùng vật phẩm đắt tiền để thẩm định nó nữa không nhỉ?’
Tôi dằn vặt một lúc trước khi mang Mắt của Pallalian ra. Thật ra thì cũng là bình thường thôi khi phải băn khoăn về nguyên nhân cho 3 tháng khổ sở vừa qua.
“Thẩm định.”
[Cuốn sách Hiếm của Pagma] Xếp hạng: Huyền thoại |
Đây là cuốn sách chứa đựng những tuyệt kỹ của Pagma – thợ rèn đã vượt qua được giới hạn của con người. Ai mở quyển sách này ra có thể trở thành thợ rèn huyền thoại. Hiệu ứng: Trở thành Hậu duệ của Pagma. Điều kiện sử dụng: Không. |
[Một vật phẩm huyền thoại đã được tìm thấy!]
[Danh vọng trên toàn lục địa sẽ tăng 500.]
Cơ thể tôi bắt đầu run rẩy..
“Whoa…trúng số rồi…”
Đây là một vật phẩm huyền thoại! Danh vọng trên toàn lục địa của mình tăng 500 chỉ với việc tìm ra nó! Thật là một cú thu hoạch ngoạn mục vì việc tăng danh vọng trong một thành phố lên 100 đã khó rồi.
‘Là danh vọng thật à…’
Tôi tự hỏi rằng mình có đọc sai gì không. Nhưng khi xem kỹ lại thông tin vật phẩm thì không có gì khác cả.
“Trúng~~số!!”
Tôi không bị hoang tưởng. Tôi phấn khích tột độ và có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Tôi đã tưởng nó chỉ là một cuốn sách kỹ năng, nhưng thực ra lại là một cuốn sách chuyển nghề? Hơn nữa còn là hạng huyền thoại! Nghĩa rằng đây là nghề mạnh nhất trên thế giới!
“Ngoài ra, còn không có điều kiện sử dụng nữa…”
Nước mắt tôi chảy dàn dụa. Suốt năm vừa qua, tôi đã phải trả tiền lãi vay và tiền tài khoản Satisfy và tôi cũng phải bỏ học. Bạn bè từng người một bỏ đi, các bạn học thì cười nhạo tôi, mọi người nghĩ tôi là một thằng lười…
Kế hoạch ban đầu của tôi là bán các vật phẩm kiếm được trong game và lấy tiền để trả nợ, trả cho tài khoản game và trả học phí. Tuy nhiên, Satisfy không phải là một thế giới công bằng. Rất là khó để kiếm tiền từ nó và tôi chỉ kiếm được vừa đủ đồ để mặc chứ nói gì đến bán lấy tiền.
Nhưng giờ thì đã khác. Một cảm giác hồi hộp xuất hiện khi tôi đang rùng mình..
“Kết thúc rồi… Giờ mình có thể tạm biệt kiếp sống địa ngục này!”
Một vật phẩm chuyển nghề huyền thoại! Chỉ cần mang nó lên đấu giá online thôi thì nó đã đáng giá gần 30 triệu rồi.
Không, nó là một vật phẩm cho ra nghề ngon nhất trong số hai tỷ người dùng, làm sao mà chỉ đáng giá 30 triệu được? Mình chắc chắn rằng nó trị giá ít nhất vài trăm triệu đồng. Mình có thể đang chạm tới một đống tiền mà mình không bao giờ tưởng tượng ra được!
“Puhahahahat!! Mẹ ơi! Bố ơi! Thằng ăn bám này cuối cùng đã làm được! Bây giờ là lúc quit game và quên đi việc đi làm công ăn lương! Bố mẹ sẽ không phải xấu hổ về con trước mặt hàng xóm nữa! Sehee à! Cuối cùng anh cũng đã làm được! Bây giờ em sẽ không phải xấu hổ mỗi khi gặp anh trên đường nữa! Nếu bạn bè muốn đến nhà mình chơi, mình cũng không phải từ chối và viện đủ lý do nữa! Và bọn bạn mình! Cả bọn học sinh nữa! Chúng nó sẽ không thể coi thường mình như một thằng chơi game thất bại nữa! Tao đã thành công với game! Tao đã đi trước chúng mày một bước trong xã hội rồi! Puhahahat!!”
Tôi đã bỏ 30 triệu để mua một cái máy chơi game, và chỉ tính tiền lãi thôi đã là hàng triệu đồng mỗi tháng.
‘Ahyoung vẫn đẹp tuyệt vời…’
Tôi tưởng tượng đến việc tham dự cuộc họp lớp cấp 3 của tôi lần đầu tiên sau 2 năm trong một chiếc ô tô ngoại. Bọn bạn học thành công sẽ không thể làm lơ tôi nữa. Tôi bỗng đỏ mặt khi tưởng tượng thấy mối tình đầu của mình, Ahyoung xuất hiện.
“Okay, vậy mình sẽ bán nó đi!”
Nhiệm vụ à? Tôi không quan tâm nữa. Rõ ràng thôi, phần thưởng nhiệm vụ chỉ là vũ khí hạng Sử thi, hoàn toàn không thể so sánh được với giá trị của cuốn sách này. Điểm thân mật của tôi với Bá tước Ashur sẽ giảm và tôi sẽ không nhận được nhiệm vụ từ hắn ta nữa. Nhưng chẳng có lý do gì để sợ khi đứng trước hàng tỷ đồng cả.
“Đăng xuất!”
Tôi tự tin kêu lên. Rồi một cửa sổ thông báo lóe lên trước mắt tôi.
[Bạn không thể đăng xuất khỏi trò chơi lúc này.]
[Bá tước Ashur đã xuất hiện.]
“……?”
Hàng chục kị sĩ bỗng nhảy vào hang trong khi tôi đang hoang mang không hiểu vì sao. Rồi Bá tước Ashur quen thuộc xuất hiện. Tôi hốt hoảng khi hắn thấy tôi và khuôn mặt hắn cau có.
“Lữ khách ngu ngốc, các người đều tham lam giống nhau.”
[Nhiệm vụ ‘Yêu cầu bí mật của Bá tước Ashur’ (S) đã chuyển thành ‘Sự giận dữ của Bá tước Ashur (SS).]
[‘Sự giận dữ của Bá tước Ashur] Độ khó: SS |
Bá tước Ashur đã chọn bạn do khả năng tầm thường và sự ngu ngốc của bạn và bởi vì bạn dễ bị thao túng. Ngài giao cho bạn nhiệm vụ tìm kiếm cuốn sách hiếm của Pagma mà ngài ấy không chắc nó có tồn tại. Ngài đã theo dõi bạn và hành động ngay lập tức ngay khi biết bạn tìm ra “Động Tận cùng phía Bắc”. Bá tước Ashur đã chứng kiến việc bạn trở nên mù quáng bởi lòng tham với cuốn sách hiếm của Pagma và Ngài không có ý định tha thứ cho bạn. Ngài quyết định giết bạn và lấy đi cuốn sách hiếm của Pagma. |
* Điểm thân mật với Bá tước Ashur giảm 100. * Vì hành động của bạn, tất cả danh vọng tại thành phố Patrian đã biến mất và bạn trở nên vô danh. Điểm thân mật với cư dân Patrian giảm 40. Họ sẽ gọi bạn là kẻ cắp khi gặp bạn. Điều kiện hoàn thành: Cái chết của Bá tước Ashur và các kị sĩ hộ tống. Phần thưởng: Nhận được danh hiệu ‘Kẻ sát hại Quý tộc.’ * Kẻ sát hại Quý tộc: Trí tuệ -50. Giới quý tộc của vương quốc sẽ coi thường và áp bức bạn. Công việc của bạn sẽ bị hạn chế. Điểm thân mật với một số thường dân và hoàng gia sẽ tăng. |
Nhiệm vụ thất bại: Cấp độ -2. Bạn sẽ không thể vào Patrian. Mọi binh lính Patrian sẽ giết bạn khi thấy bạn. |
Patrian là thành phố mà tôi tạo nhân vật. Tôi đã xây dựng được một lượng danh vọng đáng kể sau khi hoàn thành các nhiệm vụ ở Patrian từ cấp 1 cho đến nay, và điểm thân mật của tôi với cư dân cũng đang ở mức tối đa.
Mọi thương nhân sẽ giảm giá 20% khi tôi mua hàng hóa và nếu tôi bán thì họ sẽ trả thêm 15% giá thông thường. Cư dân thi thoảng sẽ cho tôi nhiệm vụ ẩn. Nhưng bây giờ mọi nỗ lực này đã tan thành mây khói sau nhiệm vụ này.
“…Ah, Vãi cả ***.”
Một câu chửi thề tự nhiên phát ra.
“Bá tước Ashur… không, con chó này! Mày dám bắt tao đi tìm cái vật phẩm mà mày cũng không chắc nó có tồn tại hay không! Nếu cuốn sách này không tồn tại thì tao đã phí hoài mấy tháng vô ích! Mày là người lừa tao trước, vậy mà mày lại khiến tao mang tiếng xấu ở Patrian? Con chó bẩn thỉu này!”
Ngay khi chủ của mình bị xúc phạm, những kị sĩ nổi điên và ngay lập tức rút kiếm ra. Bá tước Ashur ngăn họ lại và nói lạnh lùng với tôi: “Ngươi đã chọn phản bội ta ngay khi ngươi biết ngươi bị lừa. Vậy mà ngươi vẫn ra vẻ trong sạch sao.”
“Chẳng lẽ là tham lam sao khi tao chỉ muốn một phần thưởng tương xứng với công sức của tao? Sự phản bội của tao không phải đã quyết từ trước!”
Hắn ta cười khẩy với tôi.
“Chẳng lẽ ta chưa hứa sẽ thưởng cho ngươi sao? Chúng ta đã có giao ước và ngươi lại giẫm lên lòng tốt của ta vì lòng tham của ngươi.”
Đây là chuyện mà tôi không thể giải quyết bằng lời. Thấy tôi câm lặng, Bá tước Ashur tiếp tục nói,
“Ngươi đúng là một kẻ tội nghiệp. Càng nhìn ngươi ta càng cảm thấy điều đó. Thi thoảng cũng có lúc ngươi tỏa sáng, nhưng ta không hề trông đợi ngươi có thể tìm thấy hang động đã biến mất khỏi lịch sử này. Ta sẽ trừng phạt vì sự lỗ mãng của ngươi, nhưng ta sẽ cố gắng giết ngươi không đau đớn để thưởng cho sự kiên trì của ngươi..”