[Overgeared] Thợ Rèn Huyền Thoại

Chương 59: Cuộc gặp với quản trị viên



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“ 『 Vòng cổ Kim cương khiến Cảm giác thay đổi một chút』của ngài Clarice đã được bán với giá 453 vàng. 『 Bộ giáp trong chống lạnh 』của ngài Grees đã được bán với giá 189 vàng. 『 Thuốc tăng cường sức mạnh siêu cấp nhưng đắng nghét 』của ngài Piglet đã được bán với giá 15 vàng mỗi lọ. 『 Trường kiếm dễ dàng phối hợp với ma thuật 』của ngài Steng đã được bán với giá 1,900 vàng.”

Những người bán được hàng hò reo vui sướng, Steng cũng hân hoan mừng rỡ.

“ Sản phẩm của sư phụ đã được bán! Người hẳn sẽ rất vui cho mà xem!”

Steng sẽ nhận một phương thúc sản xuất mới khi hoàn thành nhiệm vụ. Cậu nhóc tiến đến chỗ tôi với ý định nhận lời chúc mừng nhưng cái dạ dày của tôi đang đau thắt lại và miệng thì không thể thốt lên lời nào.

‘Chết tiệt, vậy là không có món nào mình làm ra được mua… Chết tiệt, đáng lẽ mình nên đặt giá rẻ hơn.’

Khi tôi đang run rẩy vì giận dữ và hối hận,

“ 『 Giáp trụ cực kì tinh tế 』và 『 Găng tay trông có vẻ giản dị 』của ngài Grid đã lần lượt được bán với giá 3,500 và 2,000 vàng.”

“… Ể?”

Tôi nghi ngờ chính những gì mà tai mình vừa nghe thấy. Cô ta vừa nói là 3,500 vàng? Không phải 2,000???

Những người xung quanh hoảng hết cả lên.

“Không thể nào… Làm sao một vật phẩm lại có thể bán với cái giá cao ngất ngưởng đó?”

“Đúng như mong đợi từ một trang bị Sử thi! Cấp độ giới hạn cũng vượt hơn 100…”

Steng quăng cho tôi cái nhìn đầy ghen tỵ,

“Tuyệt thật đó! Sư phụ của anh hẳn là một thợ rèn cực kì tài năng! Ông ấy sở hữu kỹ năng『 Chế Tạo Thợ Rèn Bậc Cao』chăng? Huh? “

“ …”

Tôi không nghe thấy những tiếng ồn ào kia nữa… Trong đầu tôi giờ chỉ có ‘Mình làm ra tiền rồi’ và ‘ Trúng số rồi’ reo vang khắp nơi. 5,500 vàng nếu đổi ra tiền mặt thì sẽ là….

‘21,780,000 vnđ….’

Một khoản tiền cực kì lớn tương đương với 73 ngày lao động cật lực lại có thể kiếm trong vỏn vẹn 1 tuần! Chỉ với hai món trang bị Sử Thi!

“Yahooo…. Yahooooooooo…”

Tôi muốn hét lên trong vui sướng nhưng miệng tôi lại không hoạt động. Người chủ đấu giá nói trong khi tôi còn đang bối rối,

“Ngài Grid, Quản Trị Viên muốn gặp ngài. Xin đi theo tôi, lối này.”

Steng chúc mừng tôi,

“Wow! Giờ anh sẽ được phép buôn bán trang bị cho lâu đài. Lò rèn chỗ anh chắc chắn sẽ trở nên khá bận rộn và số lượng nhiệm vụ mà sư phụ giao cho anh sẽ cực kì nhiều đó! Chúc mừng Grid!”

Steng đang chân thành vui mừng cho tôi, không như tôi đã cảm thấy ruột gan mình thắt lại khi mà cậu nhóc thành công. Steng vẫn còn trong độ tuổi thanh thiếu niên nhưng lại cực kì thân thiện. Tôi thích điều đó. Khi mà tôi trở thành chủ lò rèn, tôi chắc chắn sẽ chiêu mộ cậu nhóc về làm dưới trướng mình. Tên nhóc này có lẽ thuộc loại sẽ không phàn nàn vì vài công việc vô lí.

“Cảm ơn vì những lời chúc mừng của cậu. Hẹn gặp cậu vào lần tới.”

Tôi tặng Steng nụ cười nhẹ nhàng, chân thành nhất có thể vì trông đợi vào cuộc hội ngộ của chúng tôi trong tương lai. Steng đớ người, mặt mày tái mét, bước lùi vài bước và đáp lời,

“Ah, tạm biệt.”

Tôi chào Steng và hướng tới văn phòng quản lý. Quản Trị Viên là một người đàn ông trung niên với một bộ râu cực kì ấn tượng, ông ta chào đón tôi cực kì nồng hậu.

“Ồ, cậu là Grid à! Ta cực kì ấn tượng khi thấy những tuyệt tác của cậu. Ta tự hỏi vì sao mà cậu lại có thể trở thành người kế nghiệp lò rèn dù tuổi đời còn non trẻ, nhưng ta đã hoàn toàn bị thuyết phục sau khi thấy tài nghệ của cậu! Mời vào, ngồi xuống đi.”

Quản Trị Viên và tôi ngồi đối diện nhau, một cô hầu gái bắt đầu phục vụ trà.

‘ Wow… hương vị của trà Elpa này thực sự khác biệt.’

Mùi thơm của loại trà Elpa mà Khan làm cho tôi lại nhạt hơn khá nhiều đễn nỗi phải dí mũi sát vào tách trà mới có thể ngửi thấy hương trà. Nhưng ly trà Elpa này lại cực kì đậm đà. Tôi có thể thưởng thức hương vị mà không cần phải đặt tách lên mũi.

‘ Họ đã dùng những lá trà đắt tiền.’

Còn lúc nào khác để tôi có cơ hội được thưởng thức loại trà đắt tiền này miễn phí không? Tôi uống tách trà nóng và đưa tách rỗng cho cô hầu.

“ Cho tôi xin một tách nữa.”

“ Vâng.”

Ực.

“ Một tách nữa.”

“ Vâng.”

“ Kya~~! Một tách nữa.”

“… Đúng vậy.” Quản Trị Viên cười một tràng hả hê sau khi tôi kết thúc tách thứ tư.

“ Dựa trên những gì cư dân Winston đã nói, cậu là một nhân vật với vẻ ngoài hùng tráng… ấy vậy mà cậu lại không hề nao núng hay lo lắng trước mặt một người với có chức vị quan trọng.”

Tôi đã mắc sai lầm sao? Tôi nhận ra trong muộn màng nhưng Quản Trị Viên lắc đầu.

“ Cứ thoải mái như cậu muốn, ta ổn với việc đó.”

“ … Ah, tôi sẽ làm thế.”

Quản Trị Viên dường như là người không thích mấy cái lễ nghi phiền phức và ông ta nói thẳng vào vấn đề.

“Ta muốn phân phối trang bị mà cậu làm cho kị sĩ của Công nương và quân lính, cậu nghĩ sao? Cậu có muốn làm việc với bọn ta không?”

Okay, cuối cùng cũng tới! Tôi muốn chấp nhận lời đề nghị này ngay và luôn, nhưng vẫn còn vài điều tôi phải lưu ý trước.

“Tôi không rõ là ông có biết hay không nhưng hiện giờ lò rèn của chúng tôi đang hoạt động cực kì tốt. Tôi sẽ khá bận rộn nên không chắc tôi có đủ thời gian để làm trang bị cho kị sĩ và binh lính không nữa.”

Tôi thực lòng không muốn chế tạo trang bị cho lính thường. Nếu dựa trên cấp độ trung bình của quân lính, tôi cần phải làm ra những trang bị cấp 50 và thực sự mà nói thì chúng không thể giúp tôi kiếm nhiều tiền được.

‘Tôi biết một điều sau cuộc đấu giá này. Cấp độ trạng bị càng cao, lợi nhuận càng lớn. Nó tốt hơn rất nhiều khi tôi tạo ra một vật phẩm cấp 120 hơn là một tá vật phẩm cấp 50.’

Quản Trị Viên gật đầu.

“Ta hiểu. Cậu hẳn đã phải dành rất nhiều thời gian và nỗ lực khi chế tạo vật phẩm. Ta thật ngu ngốc khi yêu cầu cậu làm vài trăm hoặc vài ngàn trang bị cho quân lính. Vì thế, ta sẽ thay đổi tiêu chí. Cậu chỉ cần làm trang bị cho kị sĩ.”

“Được, tôi hiểu rồi.”

Tốt, mọi chuyện đang tiến triển cực kì tốt. Nhưng Quản Trị Viên lại khiến tôi bất ngờ với những câu từ tiếp theo.

“Nhưng ta có một điều kiện, những vật phẩm dành cho các kị sĩ phải khá hơn những sản phẩm mà cậu đã đăng bán trong buổi đấu giá hôm nay.”

“Huh?”

Hai vật phẩm mà tôi đã bán là hạng Sử Thi, hay nói cách khác, Quản Trị Viên đang bảo tôi phải làm ra những trang bị hạng cao hơn cấp Sử Thi.

‘ Cái lão già điên khùng. Nếu mình tốn hơn 20 giờ mỗi lần chế tạo vật phẩm, vẫn không có gì đảm bảo là mình sẽ không tạo ra trang bị bình thường.’

Quản Trị Viên tiếp tục khi tôi vẫn còn đang bối rối.

“Đương nhiên, vì ta biết rằng để làm ra những tuyệt tác là cực kì khó khăn nên ta hứa sẽ mua chúng với giá cao hơn.”

“Giá cao hơn…”

“Nó sẽ hơn 10% số tiền cậu kiếm được hôm nay. Nhưng cậu chắc chắn phải làm những trang bị tuyệt vời hơn những gì cậu đã bán hôm nay, nếu cậu làm được, ta sẵn sàng trả một cái giá cao hơn nữa.”

Không cần phải nghe thêm gì nữa, tôi đứng dậy và hét to,

“Okay! Tôi sẽ trở lại lò rèn ngay bây giờ! Tôi đi đây.”

Quản Trị Viên gọi tôi lại khi tôi đang cực kì hào hứng để chế tác trang bị nhanh nhất có thể.

“Trước hết, hãy làm cho ta ba thanh kiếm. Một số vũ khí của các kị sĩ đã bị hư hại vì một vụ việc gần đây.”

Và rồi cửa sổ thông tin nhiệm vụ hiện lên.

[Thương vụ với Quản Trị Viên (1)]
Độ khó: AA
Quản lý vùng Winston, Vladi, đã nhờ bạn làm những vũ khí mới cho đoàn kị sĩ.  
Ông ấy đã cho bạn một món hời vì kĩ năng tuyệt vời của bạn. Nếu bạn để ông ấy thất vọng, việc kinh doanh sẽ bị hủy bỏ ngay tức khắc
Điều kiện hoàn thành: Tạo ra ít nhất ba thanh kiếm hạng Sử Thi, cấp độ 120~180 trong vòng 1 tuần.  
Phần thưởng: Dựa theo chất lượng của vật phẩm mà bạn chế tạo.  
Nhiệm vụ thất bại: Thỏa thuận kinh doanh với Quản Trị Viên sẽ chấm dứt và nhiệm vụ bị tiêu hủy.  

[Business with the Administrator (1)]



‘ Không phải thế này khá tốt sao….?’

Tôi dành ra 20 giờ cho mỗi vật phẩm trong những ngày qua và tạo ra 3 món. Hai trong số chúng là hạng Sử Thi và món còn lại chỉ là một thứ bình thường. Điều đó có nghĩa là tôi có 2/3 khả năng tạo ra một sản phẩm hạng Sử Thi. Việc chế tác 3 thứ vũ khí hạng Sử Thi hoàn toàn có thể làm được trong 1 tuần.

‘Chỉ trừ khi may mắn của mình đột nhiên biến mất và không thể tạo ra bất cứ vật phẩm Sử Thi nào, thì đây là một nhiệm vụ chắc chắn sẽ được hoàn thành.’

Tôi rời lâu đài với tràn đầy tự tin. Khi tôi đang bước trên con đường dẫn về lò rèn, người dân nơi đây tiếp cận và thì thầm vào tai tôi.

“Ngài Grid, có vài người đang bám đuôi ngài.”

“Đúng thế, ngài nên cẩn thận vì họ có lẽ là một nhóm người xấu.”

Độ thiện cảm của tôi với người dân Winstion đã ở mức cao nhất nên họ sẽ thông báo cho tôi biết mỗi khi có nguy hiểm cận kề.

“Đi theo tôi sao?”

Ai vậy nhỉ? Tôi liếc nhìn theo hướng mà dân làng chỉ. Ở lối vào thung lũng, dưới bóng một tán cây, sau quầy bán hàng, vân vân và mây mây…. Vô số những con người đáng nghi đang cố che giấu sự hiện diện nhiều nhất có thể.

“Wow…. không phải quá nhiều người theo dõi mình sao?”

Tôi nổi da gà khắp người. Tôi là mục tiêu của một tổ chức ám sát bí ẩn như mấy cha nhân vật chính trong phim truyện chắc?

… Không, có vẻ chuyện không đi theo hướng đó. Tôi quan sát kĩ hơn và nhận ra những gương mặt đã xuất hiện ở phiên đấu giá. Họ đi theo tôi cốt là để tìm ra danh tính của người thợ rèn đã chế tạo hai trang bị hạng Sử Thi.

Tôi nhờ dân làng,

“Nhờ mọi người ngăn họ đi theo tôi, không cần phải lo vì họ không phải người nguy hiểm.”

Dân làng mạnh mẽ trả lời với ánh mắt đầy kiên quyết,

“Okay. Ta sẽ làm mọi thứ có thể để giúp cậu!”

“Cứ để đó cho ta!”

Cư dân Winston cuộn tay áo lên, hàng tá người trong số họ hét to lên và lao về phía những kẻ theo dõi.

“C-cái quái? Tại sao họ lại bắt chúng ta?”

“Hiiik! Bọn NPC này bị cái mẹ gì thế?”

“Thả ta ra!”

Thế rồi mọi chuyện nhanh chóng được giải quyết. Tôi cảm ơn dân làng và nhanh chóng trở về lò rèn. Sau khi thuật lại tình hình cho Khan, tôi đăng xuất.

“Hu…Huthuthut!”

Tại phòng game, tôi không thể kìm được giọng cười của mình sau khi rời cỗ máy.

“Puhahhaah! Giờ ta đã giàu rồi!”

Khi tôi thét lên, mọi thứ cứ ngỡ như là một hiện thực thay vì chỉ là một giấc chiêm bao. Tôi đã kiếm hơn 21 triệu đồng chỉ trong 1 tuần! Tôi còn được cho phép bán vật phẩm cho lâu đài. Khoản nợ 33 triệu đồng sẽ sớm được trả và tôi sẽ thoát khỏi cái tình thế nợ nần hiện giờ.

Một ngày nào đó, tôi sẽ lái một con xe ngoại siêu sang chảnh!

‘Ahyoung sẽ ngồi ở ghế phụ!’

Huthuthut… tôi không thể ngừng cười vì vui sướng. Tôi mừng đến nỗi nước mắt tuôn như suối, rồi một người nhân viên đi đến chỗ tôi.

“Xin thứ lỗi nhưng anh đang làm phiền những khách hàng khác, nên mong anh giữ im lặng.”

“Tôi xin lỗi.”

Tôi trả tiền phí và trở về nhà.

***

Shin Youngwoo rời phòng game.

Người nhân viên tặc lưỡi.

“Một con người như thế mà lại nói về việc giàu có… Hắn cười khi nói rằng mình đã giàu rồi. Chắc chắn không nghi ngờ gì nữa hắn điên rồi.”

“Tên đó có vẻ vừa thất nghiệp vừa là một người vô gia cư? Không phải hắn mặc cùng một bộ đồ công nhân mỗi lần đến đây sao? Đúng không?”

“Tôi cũng nghĩ thế… anh ta thường xuyên chơi game ở đây.”

Những nhân viên lứa tuổi học sinh đang nói về Shin Youngwoo, cậu tới phòng game vào lúc trời còn sáng tinh mơ và ngày nào cũng mặc cùng một trang phục, nên cậu có vẻ cực kì thảm hại.

“Tôi có xem qua thông tin đăng kí của hắn, hắn hiện giờ 26 tuổi. Phì phì, cuộc đời của hắn còn đáng thương đến mức nào cơ chứ? Tôi sẽ không sống như thế sau khi tốt nghiệp đại học.”

“Ngừng bàn về cái con người đó và nói chuyện về Satisfy nào. Ông có biết là tôi đã đạt cấp 40 vào hôm qua không?”

“Wow, thật á? Ghê đó! Tôi vẫn ở mãi cái cấp 39. Này, sao ông lên cấp nhanh thế?”

“Tôi đi săn đấy. May mắn là tôi kiếm được một vật phẩm hiếm. Tôi săn nhanh vì nhờ chơi đồ mạnh đó?”

“Trang bị dành cho các pháp sư ở đâu? Ah ~ ~ ~ Tôi muốn một trang bị hiếm. Này, ông nghĩ người vô gia cư đó ở cấp độ nào?

“Phì, nhìn hắn có như một tay chơi lão luyện không? Satisfy là nơi còn tàn nhẫn hơn thế giới thực. Một tên thất bại trong thực tại chắc chắn cũng là một tên thất bại trong Satisfy. Cần chi mà phải lo lắng cho loại người như hắn. Tên đó không đời nào là một người chơi cấp cao đâu.”

Dịch: Shinigami light novel team. Edit: Sen
— QUẢNG CÁO —