Paparazzi Hóng Drama

Chương 37



Tạ Tri Hành hoảng loạn trong lòng, đặt ly trà sữa xuống rồi hốt hoảng rời đi.

Một giây sau khi anh rời đi, Hạ Trừng Trừng ấn nút tạm dừng, sau đó kiểm tra note trong điện thoại của mình.

Ừ, những cảnh có bóng của cô đều đã kiểm tra rồi! Hoàn toàn không lộ dấu vết gì!

Người quen thuộc cô trong show chỉ có Tạ Tri Hành, còn có Lục Yên Nhiên dễ bị lừa kia nữa. May mà cô cảnh giác, lần nào làm việc cũng trốn sau lưng anh, thế nên thỉnh thoảng cô sẽ chung khung hình với anh, trở thành phông nền của anh.

Ôi! Sao cô thông minh thế chứ

Hạ Trừng Trừng đóng cửa phòng phim, chuẩn bị xuống nhà chơi Plants VS Zombie.

Vừa hay thấy y trà sửa ở cửa.

Hửm… Dì Lưu mang lên à?

Dì Lưu tốt quá! Có thể vừa uống trà sữa vừa chơi game á~

Oh yeah!

Lại là một ngày hưởng thụ cuộc sống của bà chủ nhà giàu hạnh phúc nè ~

*

Nhà họ Hạ ở thành Nam.

Trong phòng khách, Hạ Vĩnh Đức ném hợp đồng của Lưu Chí Minh lên mặt Diệp Thi Văn.

Trang giấy in chữ đen rơi lả tả. Trên má trắng nõn của Diệp Thi Văn có dấu vết ửng đỏ.

Chị ta đứng đó không nhúc nhích, trong lòng thấy nhục nhã không thôi. Nhưng chị ta không dám phản kháng, chỉ có thể cắn răng nén giận, nắm chặt tay, móng tay đâm vào da thịt.

Diệp Lưu Phượng vội đi lên che chở cho chị ta, khóc lóc: “Vĩnh Đức, Văn Văn dù sao cũng gọi ông là ba nhiều năm như vậy, ông cần gì phải dữ thế?”

Hạ Vĩnh Đức tức giận quát lớn: “Tôi không có con gái phá của như vậy! 170 tỷ! Bà tưởng tiền nhà mình là gió thổi tới à?”

Hạ Vĩnh Đức giận không có chỗ trút, mắng một câu không đủ nên trách chị ta mãi.

“Cái thứ phá của! Bảo mày vào showbiz là để mày tạo hình tượng tốt cho nhà họ Hạ tao, mày đang làm quái gì thế? Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!”

Mặt Hạ Vĩnh Đức đỏ bừng, tùy tiện cầm sách trên bàn trà muốn đánh chị ta.

Hàn Gia Lâm vọt vào phòng khách, che chắn trước mặt chị ta.

“Bác trai! Số tiền này con trả cho Văn Văn! Xin bác đừng làm khó em ấy!”

Diệp Thi Văn thấy Hàn Gia Lâm xuất hiện cứ như thấy rơm rạ cứu mạng, ánh mắt ngập nước tràn ngập sự hi vọng. Chị ta cẩn thận nắm chặt ống tay áo hắn, ngón tay run rẩy vì vừa bị bạo lực gia đình.

Hàn Gia Lâm càng đau lòng khi thấy chị ta như thế.

Đã sớm nghe bảo Hạ Trừng Trừng ở nhà họ Hạ làm khó Văn Văn, bây giờ cha kế của cô ấy cũng trách mắng nữa. Văn Văn thảm quá! Thế giới này chỉ có hắn mới bảo vệ được Văn Văn thôi!”

Hàn Gia Lâm trấn an Diệp Thi Văn, quay đầu nhìn Hạ Vĩnh Đức, nghiêm mặt nói: “Bác trai yên tâm, con sẽ phụ trách chuyện này! Văn Văn không làm gì sai cả, cô ấy không nên chịu đựng những chuyện này!”

Diệp Lưu Phượng cũng vội khuyên bảo: “Vĩnh Đức, ông thấy cậu Hàn đã nói vậy rồi, ông đừng giận, có trách thì trách tên Tề Bách gì đó, đạo nhạc còn không giấu kĩ, sau bị người ta tố cáo, Văn Văn nhà chúng ta đâu có làm gì sai?”

Hạ Vĩnh Đức thấy hai người họ khuyên bảo, đành dừng tay, ném sách lên bàn.

“Nếu mẹ mày và cậu Hàn đã nói thế, hôm nay tao bỏ qua cho mày! Nhưng mà không được có lần sau!”

Hạ Vĩnh Đức nói xong thì rời khỏi phòng khách, Diệp Lưu Phượng cũng đi theo.

Trong phòng khách chỉ còn Hàn Gia Lâm và Diệp Thi Văn.

Hàn Gia Lâm ôm chặt chị ta: “Văn Văn, có anh ở đây, không sao cả! Không có gì hết!”

Diệp Thi Văn nhìn Hàn Gia Lâm như thấy Chúa cứu thế, đôi mắt tràn ngập tình yêu. Sau đó chị ta nhắm mắt làm vẻ mặt cô đơn.

“Gia Lâm, 170 tỷ…. tiền nhiều thế mà bắt anh chịu, nhà họ Hàn có….”

“Không sao!” Hàn Gia Lâm đau lòng ôm Diệp Thi Văn, “Chỉ 170 tỷ thôi, sao quan trọng bằng em được? Văn Văn, trong lòng anh, dù là toàn bộ nhà họ Hàn cũng không bằng em!”

Diệp Thi Văn chui vào lòng hắn, lộ vẻ mặt cảm động.

Chỉ là ở chỗ không ai chú ý, lúc chị ta rơi mấy giọt nước mắt, con ngươi của chị ta cũng xuất hiện vẻ giảo hoạt khó thấy.

Đêm đó, Hàn Gia Lâm bế Diệp Thi Văn đặt lên giường, trấn an chị ta ngủ say xong mới lưu luyến rời khỏi nhà họ Hạ.

Sau khi Hàn Gia Lâm rời đi, chị ta tỉnh dậy đi vào phòng sách của Hạ Vĩnh Đức.

“Văn Văn, lần này con làm không tệ!” Hạ Vĩnh Đức khen ngợi, “Không ngờ tên nhóc họ Hàn đó thích con như vậy, chỉ khóc hai tiếng đã đồng ý trả 170 tỷ!”

Diệp Thi Văn tự đắc: “Ba, con đã nói với ba rồi, con đã nắm được Hàn Gia Lâm hoàn toàn, chỉ 170 tỷ thôi, hôm nay anh ấy bảo cả nhà họ Hàn không quan trọng bằng con đó!”

Hạ Vĩnh Đức gật đầu, trong mắt tràn ngập sự khen ngợi. Lúc này ông ta mới chú ý vết đỏ trên mặt chị ta, thương tiếc đưa tay xoa mặt chị ta.

“Con gái ngoan, hôm nay ba đánh con có đau không? Haiz, không phải ba không muốn giúp con mà 170 tỷ không phải số tiền nhỏ! Ba ở nhà họ Hạ không dễ dàng gì, con đừng trách ba!”

Diệp Thi Văn ngẩng đầu nhìn ông ta.

Sao cô ta lại trách Hạ Vĩnh Đức cơ chứ?

Ông là ba ruột của cô ta mà!

Sống lại một kiếp, Diệp Thi Văn rõ ràng vô cùng, so với Hạ Trừng Trừng Hạ Vĩnh Đức yêu chị ta hơn nhiều.

Nhưng điều ông ta yêu nhất là tiền tài của nhà họ Hạ, là quyền lực! Ông ta càng yêu bản thân hơn!

Cho nên, ở góc độ nào đó, chị ta và Hạ Vĩnh Đức chỉ đang đối xử với nhau theo nhu cầu của mình thôi.

Nói tới đây, chị ta cũng nghĩ thông. Chỉ bị tát mấy cái thôi, chịu chút tủi thân thì có gì?

Chị ta đi tới kéo tay ông ta thân mật: “Sao con trách ba được? Văn Văn thích ba nhất á ~”

Hạ Vĩnh Đức vui vẻ nhéo mũi chị ta: “Đúng là con gái ngoan của ba!”

Diệp Thi Văn dựa sát vào ông ta hỏi: “Ba, sắp tới sinh nhật con rồi, đây là sinh nhật 26 tuổi của con… Con muốn làm lớn một chút ~ được không ạ?”

“Đương nhiên rồi, con muốn quà gì?”

Diệp Thi Văn đảo tròng mắt: “Con nhớ bên Cẩm Giang có một căn biệt thự của nhà mình…”

Biệt thự Lâm Ngữ là khu biệt thự đắt tiền chỉ sau Ngự Lâm Uyển.

Bây giờ duyên người qua đường của chị ta mất sạch, chị ta cần tìm đường để quay về.

Tạo hình tượng cô chiêu nhà giàu cũng là một cách.

Diệp Thi Văn nhớ rõ, lần thảm nhất của Hạ Trừng Trừng kiếp trước là mất sạch duyên người qua đường.

Thời gian đó, Hạ Vĩnh Đức tặng cho cô một căn biệt thự, Hàn Gia Lâm cũng yêu chiều cô nhiều.

Một blogger tại xiaohongshu kể lại sự yêu chiều của ba và bạn trai của Hạ Trừng Trừng cho cư dân mạng, khiến không ít người hâm mộ.

Mọi người luôn khoan dung với cô chiêu nhà giàu một chút. Dù sao nhà có tiền tức là có giáo dưỡng tốt, cũng có cách nói năng ưu nhã và kiến thức sâu rộng.

Hạ Trừng Trừng được tẩy trắng như vậy, kéo lại không ít duyên qua đường và fan trung thành.

Diệp Thi Văn cũng có thể bắt chước con đường này.

Biệt thự mà Hạ Vĩnh Đức tặng cho Hạ Trừng Trừng là của Hạ Bạch Lộ, đó là quà 24 tuổi của cô.

Nhưng hôm nay hai người họ cãi nhau ầm ĩ, Hạ Vĩnh Đức sao có thể giao biệt thự cho cô được chứ?

Diệp Thi Văn thì khác, chị ta cũng là con gái của ông ta, được ông ta yêu thương. Dù sao Hạ Trừng Trừng không biết sự tồn tại của căn biệt thự đó, chị ta làm nũng với ông ấy để lấy được căn biệt thự đó.

Hạ Vĩnh Đức nghe vậy thì cau mày.

Biệt thự Lâm Ngữ là tài sản riêng của Hạ Bạch Lộ. Sau khi bà qua đời, ông luôn quản lý nó.

Nhà họ Hạ có quy định, sau khi Hạ Bạch Lộ mất, người thừa kế tài sản của bà chỉ có mình Hạ Trừng Trừng.

“Ba…” Diệp Thi Văn yếu ớt nhìn ông ta, “Văn Văn chưa từng xin ba cái gì, nhưng đây là sinh nhật 26 tuổi của con, Gia Lâm cũng tới! Thấy ba để ý con vậy thì nhà họ Hàn càng vừa ý con á!”

Nói thẳng ra, bây giờ chị ta chỉ là con kế của nhà họ Hạ thôi. Nếu Hạ Vĩnh Đức xem chị ta là con gái kế, vậy chị ta chỉ là con gái kế trong giới nhà giàu, xem chị ta là con gái ruột thì chị ta mới là cô chiêu trong giới nhà giàu được.

Mà Diệp Thi Văn vốn là con gái ruột của ông ta, sao ông ta không đối xử tốt với chị ta được? Dù sao Hạ Trừng Trừng đã bỏ nhà ra đi rồi, biệt thự này cho Diệp Thi Văn cũng chẳng sao!

Hạ Vĩnh Đức đưa tay nói, “Nếu thích thì cho con!”

Diệp Thi Văn kích động ôm ông ta, “Cảm ơn ba!”

*

Mặt trời mọc đằng Đông, lại một sáng sớm tươi đẹp đến.

Hạ Trừng Trừng mở mắt lúc Diệu Tổ nhảy disco trên người cô.

Đêm nay cô ngủ không ngon.

Đêm qua, con mèo đực động dục nào đó kêu gào ở đầu giường cô cả đêm!

Cả tối hôm qua, Hạ Trừng Trừng nằm mơ một đứa bé khóc lóc không ngừng, thảm lắm.

Cô tỉnh lại, nhìn hai cục bông xù trên giwongf, một cục thì xòe đầu lưỡi dài, mở to mắt như nói: “Mang con ra ngoài chơi!”

Một cục bông khác thì trông lười biếng lạnh lùng, nhưng cái mông không ngừng vểnh lên, sáng rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời!

Ôi!

Cắt thôi!

Phải thiến thôi!

Nếu ánh mắt của Hạ Trừng Trừng là dao thì hai cục bé nhỏ của bé Quang Tông đã biến mất rồi!

Dì Lưu mang cơm sáng lên, bắt chước sự phục vụ của khách sạn năm sao, bưng tới trước giường cô.

“Cậu Quang Tông tới kì động dục rồi!” Dì Lưu giải thích, “Mèo đực một tuổi rồi!”

“Ừm!” Hạ Trừng Trừng gật đầu, “Nên thiến rồi!”

Dì Lưu bị dọa sợ, bàn tay bưng cháo trứng bắc thảo hơi run, “Cắt trực tiếp vậy có phải hơi… không nhân đạo không?”

Nói xong dì liếc nhìn Quang Tông, “Dù sao cậu Quang Tông còn chưa được thử lần nào! Trông cũng không tệ, cắt vậy thì tiếc lắm!”

Quang Tông cứ như hiểu được lời dì Lưu nói. Nó dùng toàn bộ sức lực làm ra vẻ đáng thương, đôi mắt đen láy nhìn cô vô tội, còn dịu dàng kêu ‘meo meo’ hai tiếng.

Ôi, là một con mèo tâm cơ.

Hạ Trừng Trừng mềm lòng.

Nỗi đau khổ vì bị tiếng kêu khóc cả đêm bị ném đi.

Hạ Trừng Trừng nghĩ, “Nếu không làm một lần rồi đem đi thiến?”

Để lại con cháu cho nhà họ Tạ, tránh việc bị Tạ Tri Hành tìm cô hỏi tội!

Dì Lưu vội nói chêm: “Không thành vấn đề! Tôi tra xem có mèo cái hợp để lai giống không!”

Hạ Trừng Trừng ăn cháo, “À, không cần gấp vậy đâu, có thể để Quang Tông xem một lần, dù sao là vợ nó, phải xem nó thích không nữa.”

Dù sao ép dưa chín sao ngọt nổi?

“Không sao!” Dì Lưu tự tin, “Tôi đi chuẩn bị!”

Dì Lưu dọn dẹp, trước khi đi thì dừng lại, gương mặt tràn ngập sự giảo hoạt.

“Đúng rồi, bà chủ, ông chủ cũng ở nhà, nếu không để ông chủ cùng bà chủ ra ngoài đi! Người lớn ở đó sẽ khiến mèo dễ chịu hơn!”

Hạ Trừng Trừng sửng sốt, mang mèo đi lai giống mà còn phải dẫn phản diện đi cùng á?

Thời gian của phản diện dùng để kiếm tiền mà!

Không chừng có anh, bé Quang Tông không cứng được ý chứ!

Chuyện nhỏ này không cần làm phiền anh.

Hạ Trừng Trừng định từ chối thì dì Lưu giải thích, “Lúc trước tôi thấy ông chủ mang trà sữa về, phu nhân có vẻ rất thích, vừa hay để ông chủ mua tiếp cho bà chủ!”

Hạ Trừng Trừng sửng sốt.

Trà sữa hôm đó là Tạ Tri Hành mua à? Sao phản diện đối xử tốt với cô thế? Có chuyện gì sao?

Hạ Trừng Trừng nghĩ nghĩ, vì ly trà sữa ngon kia, cô chấp nhận.

“Được! Vậy gọi anh ấy đi luôn!”

Kiếm tiền gì đấy, chồng có thể thức đêm tăng ca, nhưng trải nghiệm sự hạnh phúc khi uống trà sữa là chuyện quan trọng phải làm liền! ^-^