Cô trông thì im lặng nhưng thật ra vẫn luôn nghe cuộc gọi của anh và thư ký Chu.
Hai người vừa bắt máy, hệ thống đã truyền nội dung vào đầu cô. Mỗi câu anh nói đều truyền vào đầu cô.
Cho đến khi anh tắt máy cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Hệ thống nhịn không được nói, “Ký chủ, hèn gì cô đòi dùng máy bay không người lái để quay cảnh Diệp Thi Văn bị bắt, thì ra cô biết Tạ Tri Hành nghi ngờ thân phận của cô!”
Hạ Trừng Trừng nhướn mày, “Đương nhiên!”
Anh là trùm cuối của tiểu thuyết, IQ phải cao. Cô hiểu rõ mấy kế vặt của mình chỉ có thể lừa được hai đứa chỉ biết yêu là Diệp Thi Văn và Hàn Gia Lâm, nhưng lừa anh thì khó lắm.
Không để anh tận mắt thấy cô ở cạnh anh mà Máy kiểm tra nói dối có thể đăng tin mới, anh không tin tưởng cô.
Cô làm như vậy đều vì quả drama ảnh đế ẩn hôn đó!
Sau khi dọn dẹp cái đuôi của mình, cô chuẩn bị về nhà.
Nhưng mặt sân biệt thự ướt át, gần như không có chỗ nào khô.
Cô đành quay người, bật mode diễn kịch, tủi thân nhìn anh,
“Chồng ơi ~ làm ơn đi mà! Có thể lên xe lấy đôi dép cho em không ~”
Đôi mắt cô hơi ươn ướt, khiến người nhìn vào mà thấy thương.
Nhưng anh chỉ nhìn đôi chân trắng nõn của cô, không đáp.
Hạ Trừng Trừng bĩu môi bất mãn.
Hai người dù sao cũng là vợ chồng trên danh nghĩa, gần đây thân thiết không ít, chút chuyện nhỏ như này còn không giúp nhau, sao mà tàn nhẫn thế?
Cô nhịn không được mà càm ràm, “Trùm cuối hẹp hòi quá! Không hiểu yêu thương gái xinh là gì! Như vậy sẽ FA cả đời đó!”
Hệ thống: “….”
Lúc tạo hình tượng cho Tạ Tri Hành, bà tác giả đâu có cho thêm mấy chữ ‘yêu thương gái xinh’ vào đâu!
Cô thở dài, chuẩn bị đi chân trần ra ngoài.
Nhưng cô vừa đưa chân lên, chưa kịp đáp xuống thì đã thấy quay cuồng, cô được Tạ Tri Hành bế công chúa, cách mặt đất gần một mét!
Hạ Trừng Trừng nhịn không được kêu nhỏ, ôm cổ anh theo bản năng.
Cô trợn tròn mắt nhìn anh khó tin.
Khóe môi vốn đang bình thường của anh nhếch lên.
“Tại sao phải lấy dép?” Giọng của anh hơi khàn, nhưng lại dịu dàng như khe suối ngày xuân, “Anh tự bế em vào xe không tốt à, vợ yêu?”
*
Đây là lần đầu Tạ Tri Hành bế phụ nữ.
Hạ Trừng Trừng rúc vào ngực anh, một cô nàng cool ngầu 1m75 bây giờ lại súc thành một cục nhỏ mềm mại, cứ như con thỏ nhỏ bị dọa sợ.
Gương mặt cô trắng nón như ngọc, má hơi ửng hồng, làn da mềm mại không lông tơ hơi dính chút mưa phùn, sáng lấp lánh dưới trời.
Rất động lòng người.
Yết hầu của anh hơi run.
Anh không hiểu tại sao giây phút anh bế cô lên, anh đột nhiên cảm thấy mập mờ không rõ.
Nhưng giây phút đó, anh vẫn chọn làm như thế.
Lúc ôm cô, anh cảm thấy tim mình đập rất nhanh, cả người sung sướng vô cùng.
Từ cửa biệt thự đến Koenigsegg One chỉ hơn mười mét, nhưng anh lại hi vọng đi mãi không dừng.
Mưa phùn rơi xuống hai người, có tí lạnh lẽo.
Hạ Trừng Trừng ngẩng đầu, ánh đèn chiếu xuyên qua giọt mưa, Tạ Tri Hành trong mắt cô như bị bao phủ bởi ánh sáng, phần cằm góc nhọn kết hợp với ánh sáng làm dịu dàng hơn nhiều.
Trong màn mưa, trai đẹp ôm gái xinh, cảnh này đẹp lắm luôn.
Trừ bỏ cái tiếng ồn ào không ngừng trong đầu Hạ Trừng Trừng.
Giây phút này hệ thống kích động vô cùng, “Ký chủ! Đẹp trai quá! Xinh quá! Á á á! Tui phải dùng máy bay không người lái quay lại! Tạ Tri Hành bế cô nhẹ nhàng quá! Sức eo tuyệt đó! Vibe bạn trai max! Tuyệt vời ~! Yêu quá yêu quá!”
Hạ Trừng Trừng:???
“Bé hệ thống, mày bình thường tí,” Hạ Trừng Trừng cạn lời, “Mặc dù mày là AI nhưng từ âm thanh của mày có thể đoán… mày là đực!”
Hệ thống tủi thân cắn khăn tay, “Tại sao bé trai không thể đu idol? Bé trai cũng có thể mặc váy mà, tại sao khum được đu idol? Bé không phục!”
Hạ Trừng Trừng: “….”
Tạ Tri Hành đặt cô lên ghế phụ, xoay người ngồi lên ghế lái.
Hạ Trừng Trừng đang tranh cãi đề tài ‘bé trai đu idol’ với hệ thống, gương mặt lạnh nhạt của anh đột nhiên sán đến, khiến đầu cô trống rỗng, không rảnh lo bé hệ thống là đực hay cái, chỉ cảm thấy tim đập nhanh vô cùng.
Anh nói, “Đang ngẩn người làm gì thế? Đã ngồi lên xe rồi, không chịu thắt dây an toàn!”
Giọng của anh không ấm áp nhưng lại gần gũi, hơi thở phả lên cổ cô khiến cô cảm thấy ngưa ngứa.
Anh bình thản giúp cô thắt dây an toàn, ngẩng đầu thì nhìn vào mắt cô không chút phòng bị.
Màn mưa, đêm khuya, bốn mắt nhìn nhau.
Cô nghe thấy tim đập rất mạnh, không phân rõ là của cô hay của anh.
Không phân rõ… Nhóc AI hệ thống không chê ít chuyện, không ngừng chạy mấy bản nhạc OST của phim thần tượng ngọt ngào lãng mạn trong đầu cô.
Bé hệ thống tự mình biểu diễn, tiếng nhạt không ngừng chạy trong đầu cô.
Cái đứa nhóc AI này bị dở à?
Tạ Tri Hành không nghe được đoạn nhạc kia, bây giờ cả thế giới của anh thu nhỏ lại bằng chiếc Koenigsegg One, tiếp xúc gần khiến anh cảm nhận được hô hấp nhẹ nhàng của cô.
Rõ ràng hai người còn cách khoảng mấy centimet nhưng hơi thở nặng nề của cả hai làm tim anh đập mạn.
Một cảm xúc nguyên thủy khiến anh nhìn môi cô chằm chằm.
Môi cô như cánh hoa ban mai, khóe miệng hơi lõm nhếch lên thành nụ cười, oánh nhuận hồng hào.
Khiến người nhịn không được mà muốn chạm vào.
Điều này làm anh càng ngứa.
Yết hầu anh run rẩy, mồ hôi chảy xuống.
Anh cố nén cảm xúc đó, ngồi lại vị trí của mình.
Không gian nhỏ hẹp vẫn còn hơi thở hồng phấn kia, nhưng bởi vì khoảng cách bị kéo ra nên đã nhạt đi nhiều.
Anh hít sâu mấy cái, rồi mới bình phục lại nói, “Anh… lái xe về.”
Cô không biết sự rối rắm của anh, cô cuối cùng cũng khôi phục khỏi BMG ma quỷ của hệ thống, ngây dại đáp lại, “Vâng.”
Đi mau, nhanh đi thôi!
Chiếc siêu xe hàng đầu Koeingsegg One chậm rãi rời khỏi biệt thự Lâm Ngữ với tốc độ chậm nhất trong lịch sử của nó, trông chẳng khác gì con rùa đen cả.
*
Biệt thự số 18 Ngự Lâm Uyển sáng đèn.
Dì Lưu đi đi lại lại trong phòng khách. Tâm trạng dì hôm nay không tốt, nhất là khi thấy video bẩn của Hạ Trừng Trừng, dì phát điên luôn.
Bà chủ vốn ở biệt thự lớn của Ngự Lâm Uyển, còn có người chồng tốt như ông chủ thì sao có kim chủ được trời?
Lúc biết hung thủ bịa đặt tin đã bị bắt, dì Lưu thở phào.
Nhưng mà… sao tội phạm bị bắt rồi mà bà chủ vẫn chưa về?
Dì Lưu bế Quang Tông Diệu Tổ trong lòng, cau mày.
Bên ngoài vang lên tiếng dừng xe, mắt dì Lưu sáng rực. Sau đó dì thấy Tạ Tri Hành bế Hạ Trừng Trừng theo kiểu công chúa đi vào biệt thự.
Dì Lưu:!!!
Gương mặt buồn rầu của dì lập tức vui vẻ hẳn, nhìn cặp vợ chồng nhỏ này mà tim dì tan chảy.
Anh đặt cô lên sofa, “Dì Lưu, mắt cá chân của bà chủ bị xướt rồi, nhờ dì bôi thuốc cho cô ấy.”
Lúc này dì Lưu mới thấy phần da bị lột ở gót chân cô, chỗ đấy còn hơi chảy máu, dì đau lòng không thôi.
Cô lại chẳng để ý, cười nói, “Dì Lưu, làm phiền dì rồi ~”
Dì Lưu lấy hòm thuốc tới, hơi ngồi xổm trước mặt cô. Dì đang định bôi thuốc thì đột nhiên tay cứng lại.
Dì đảo mắt một cái, làm vẻ mặt cố hết sức, sau đó xoa eo, “Ôi… Ông chủ, ngại quá, dì Lưu già rồi, không cong eo được….”
Anh vội đỡ dì Lưu ngồi lên ghế, “Vậy dì nghỉ ngơi một xíu đi.”
Dì Lưu nhét bông tăm và nước muối sinh lý vào tay anh, cười như con hồ ly, “Vậy làm phiền ông chủ bôi thuốc cho bà chủ rồi!”
Lúc này anh mới hiểu ý dì Lưu, sửng sốt một hồi thì cười nói, “Được.”
Không đợi anh nói xong, dì đã đứng dậy, vội rời khỏi phòng khách.
Hạ Trừng Trừng: “…”
Tạ Tri Hành: “…”
Cô cười xấu hổ, “Haha, tốc độ của dì Lưu, rất nhanh đó…. Thật ra em không sao hết, chỉ bị sướt miếng da thôi, em tự bôi là được….”
Nói xong, Hạ Trừng Trừng định lấy đồ trong tay anh, nhưng anh lại giấu ra sau lưng, nói với giọng đáng tin, “Ngồi yên.”
Cô bĩu môi ngồi trên sofa.
Anh ngồi ở cạnh cô, nâng chân trắng nõn nà của cô lên hai chân mình.
Ngón tay anh lạnh như ngọc, cô hơn run rẩy.
Lúc này anh mới nhớ lúc nãy ở ngoài trời lạnh, trong nhà còn mở điều hòa, ngón tay anh hơi lạnh. Anh không nói gì mà chà hai tay lại, đợi tay ấm rồi mới đụng vào chân cô lại.
Hai tay anh ấm hơn, năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Chân nhỏ của cô ở trong tay anh cứ như một miếng ngọc trắng. Phần gót chân đỏ ửng kia trên đôi chân trắng nõn càng rõ ràng, càng đỏ ửng cứ như muốn chảy máu bất cứ lúc nào.
Anh dùng tăm bông chấm nước muối, cẩn thận bôi vào chân cô.
Không khí im lặng như có thể nghe thấy tiếng gió thổi cây rào rạt ban đêm bên ngoài vườn.