Ngồi bệt trên sàn, mình nhìn lên hai gã đã cố giết mình mới chỉ mấy tiếng đồng hồ trước. Thậm chí lần này chúng không thèm bịt mặt. Cả hai đều bặm trợn. Gã hung dữ, mặt mày rất... hung dữ, to phè phè, u ám; ánh mắt man rợ. Còn gã luôn tỏ ra căng thẳng có vẻ bớt căng thẳng hơn lúc trước. Chắc vì lúc này chung quanh hắn không có khán giả. Mặt gã này vêu vao với cái mũi nhọn hoắt như mỏ chim. Tuy nhiên, trông hắn không hoàn toàn có vẻ khoái trá với những gì đang xảy ra. Trong đôi mắt hắn, mình thấy có một thoáng thương cảm. Nhưng điều đó không đủ để ngăn cản tên đồng bọn. Gã hung dữ chĩa mũi súng vào mình. Đó là khẩu ru-lô kiểu cổ, nòng dài. Không phải là một một khẩu súng kỹ thuật cao, nhưng mình biết nó cũng dư sức hoàn tất nhiệm vụ của... một khẩu súng.
Vừa bò giật lùi, mình vừa hỏi:
- Sao mi tìm được tụi ta?
Thằng hung dữ vênh váo nói:
- Chúng tao có tai mắt khắp nơi. Mày chạy được, nhưng không trốn nổi đâu.
- Mi theo đuổi ta làm gì?
- Tao chẳng có gì chống lại mày. Nhưng bạn làm ăn của chúng tao lại không nghĩ thế.
Bạn làm ăn? Là ai vậy? Chẳng lẽ Saint Dane? Mình muốn kéo dài cuộc đối thoại với hai gã này. Có thể sẽ sử dụng thuật thôi miên của Lữ khách. Nhưng đâu có dễ, vì lúc này mình quá hoảng, suy nghĩ cho ra hồn còn không xong, nói gì đến chuyện có thể tập trung đủ trí lực để vận dụng thứ năng lực mà thậm chí mình còn chưa chắc đã biết cách sử dụng rành rẽ.
- Mi lầm người rồi.
Mình cố nói, dù thừa biết rất có thể gã đã tìm đúng người. Gã găng-xtơ cúi xuống, dí mũi súng vào mặt mình:
- Winn Farrow không bao giờ mắc sai lầm đâu.
Winn Farrow. Winn Farrow là ai?
Quan trọng hơn nữa là: vì sao gã Winn Farrow này lại muốn tụi mình phải chết? Ngay lúc đó, mình thoáng thấy có gì đó di chuyển. Chính là Spader. Anh ở sau lưng hai tên cô hồn. Ráng không nhìn anh, mình bảo:
- Tôi... tôi không hề biết ai là Winn Farrow.
Spader rón rén tới sau cái trường kỷ dựng đứng. Tên hung dữ nói:
- Tao không vào đây để tranh luận với mày, thằng nhãi, mà để bảo cho mày biết đường biết lối. Đừng có dí mũi vào những chuyện không phải của mày. Kẻ nào làm cản trở đường đi của Winn Farrow sẽ không thọ đâu. Hiểu ý tao chứ?
Chiếc trường kỷ đằng sau hai tên găng-xtơ bắt đầu di chuyển. Spader sắp lật đổ cái ghế dài lên hai gã găng-xtơ. Mình cố vận dụng từng gram ý chí để giữ chúng chỉ chăm chú vào mình.
- OK, tôi hiểu rồi. Nhưng cho hỏi thêm một câu, được chứ?
- Hỏi gì?
- Cho tôi xin lại cái nhẫn, được không?
Câu hỏi làm hai tên cô hồn bất ngờ. Chúng nhìn mình lom khom như nhìn một thằng khùng. Chúng đang diễn trò hăm he bạo lực với mình, mà mình lại chỉ lo quan tâm tới... cái nhẫn? Cả hai gã thộn mặt, bối rối. Tốt lắm. Thời điểm thuận lợi cho Spader ra tay đây. Nhưng sự việc không hoàn toàn đúng như mình dự tính.
Gã hung dữ nổi giận, mắt long sòng sọc:
- Kệ mẹ lệnh lạc. Tao xử thằng nhóc này ngay đây luôn.
Ui da! Nó đã kéo cần súng, sửa soạn bắn. Ôi! Lẹ lên, Spader.
Spader ra tay...
Với một cú đẩy, cái trường kỷ đổ ập xuống tên hay lo lắng trước, rồi tiếp đến xử đẹp luôn tên hung dữ. Hai gã găng-xtơ không hề biết cái gì bổ vào chúng. Mình chỉ kịp lăn người ra khỏi đó trước khi hai tên côn đồ đổ ập xuống sàn. Trường kỷ, du đãng chồng chất lên nhau thành một đống.
Đứng bật dậy, phóng chạy về phía Spader, mình thét hỏi:
- Sao chậm chạp vậy?
- Nặng lắm chứ bộ!
- Chuồn mau.
Mình vọt ra khỏi phòng. Spader theo sát nút. Hai gã du đãng sẽ mau chóng đứng dậy được, và mình không muốn láng cháng ở đó để ăn đạn. Tụi mình chạy dọc hành lang, quẹo phải, tới thang máy. Mình nhấn nút và thấy kim chỉ số “1”. Nguy rồi. Nhìn thang máy kế bên. Số “30”. Càng nguy hơn. Tụi mình đang ở lầu 6. Bấm lia lịa, mình năn nỉ:
- Lẹ lên! Lẹ lên nào thang máy ơi!
Spader hỏi:
- Winn Farrow là ai? Saint Dane à?
- Không biết. Có thể. Nhưng hai gã đó chỉ định cảnh cáo tụi mình, rồi lại quyết định giết.
- Không thể tin bất kỳ kẻ nào được.
- Ê!
Hai đứa mình quay phắt lại. Hai tên găng-xtơ vừa vượt qua góc tường, băng băng chạy tới. Mình và Spader cũng ù té chạy. Tụi mình chỉ mong tìm thấy cầu thang, hay ít ra là một hành lang khác. May là hành lang rất dài và chúng mình ở quá xa tầm đạn.
Tới cuối hành lang, tụi mình thấy một cái cửa, chắc là cửa cầu thang. Nhưng chặn trước cửa là một đống bàn ghế và dụng cụ quét vôi. Cố chui qua đống đồ lỉnh kỉnh đó là bị hai gã cô hồn túm được ngay. Spader bảo:
- Lối này.
Rẽ phải, tụi mình lọt vào một hành lang song song với hành lang có căn phòng của hai đứa mình. Hành lang này cũng khá dài, nên hai đứa vẫn có thể chạy ngoài tầm đạn. Nhưng không thể chạy lòng vòng mãi được. Phải tìm ra ngay một lối thoát.
Nửa đường, mình thấy dấu hiệu chỉ lối ra. Không hề nghĩ ngợi, mình phóng ngay vào trong đó. Tưởng sẽ gặp một cầu thang, nhưng lại là hành lang phục vụ. Vậy là lúc này tụi mình chạy song song cùng hành lang có thang máy. Mình đề nghị:
- Có lẽ chúng ta nên vòng lại thang máy, may ra lần này gặp đúng chuyến.
- Hây hô!
Chạy tới cuối hành lang phục vụ, ngừng lại, tụi mình hé mở cánh cửa nhìn ra. Không thấy hai gã cô hồn. Chạy vội ra, rẽ phải, trở lại hành lang dẫn về phòng mình. Vậy là hai đứa vừa chạy ráp một vòng.
Thật đáng sợ, vì rất có thể một trong hai tên găng-xtơ quay đầu chạy ngược trở lại và thình lình hiện ra ngay góc tường trước mặt hai đứa mình. Chạy qua căn phòng tụi mình ở và chỉ còn mấy mét là tới hành lang có thang máy, tụi mình nghe tiếng chân tiến lại. Ít nhất một gã đã quyết định vòng lại. Tụi mình sắp bị tóm tới nơi rồi! Mình lạnh toát người.
Nhưng Spader thì không. Anh ta nắm áo mình kéo vào căn phòng cuối cùng trước khi đến góc tường. Mình vừa kịp thoáng thấy một tên găng-xtơ từ góc tường vọt ra.
Hai đứa mình nép sau cánh cửa, chỉ còn biết cầu cho gã cô hồn kia đừng liếc vào đây. Mấy giây sau, mình nghe tiếng chân chạy qua. Mình nhìn Spader. Anh nháy mắt với mình. Hai đứa chờ thêm mấy giây nữa rồi mới ló đầu ra nhìn: Tên găng-xtơ đã chạy hết ga tới cuối hành lang. Tuyệt lắm.
Giờ là lúc phải chuồn khẩn trương. Phóng ra khỏi phòng, hai đứa chạy trở lại thang máy. Rẽ phải, tụi mình thấy hành lang trống trơn và một thang máy đang mở cửa. Hai đứa co giò chạy trối chết.
Một tiếng hỏi trong thang máy:
- Đi xuống ạ?
Tụi mình cắm đầu chạy tới, và thấy... thang máy đang từ từ khép lại. Đến nước này thì dù hai tên cô hồn nghe thấy hay không cũng mặc, mình gào lên:
- Dewey!
Quá muộn! Cửa thang máy khép kín. Chỉ một giây sau, tên găng-xtơ hung dữ đã xuất hiện cuối hàng lang. Hắn nghe tiếng gào của mình rồi. Hai đứa mình đang ở giữa một phân cảnh tồi tệ nhất của kịch bản.
Đúng lúc đó, cửa thang máy mở lại. Dewey đã nghe tiếng mình gào. Cậu ấy hỏi:
- Hai anh làm gì ở đây vậy?
Không đợi cho cửa thang máy mở ra hết, hai đứa đã vội nhào vào trong khoang. Mình hét toáng:
- Đóng lại! Đóng cửa ngay lại!
Dewey bối rối đến đờ người. Mình và Spader phải tự xô cửa sập lại. Dewey la lên:
- Ê! Đó là việc của tôi mà.
Cửa chưa khép kín, gã găng-xtơ hung dữ đã chạy tới nơi. Hắn cố lùa ngón tay vào trong, đẩy cửa bật ra. Mình hét:
- Xuống, Dewey! Không phải đi lên. Đi xuống.
- Nhưng còn khách ngoài đó mà.
Thằng cô hồn chĩa khẩu ru-lô. Đến lúc này, Dewey mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh chàng nhảy tới phụ hai đứa mình đóng chặt cửa. Mình rối rít:
- Thoát khỏi đây lẹ lên.
Dewey nắm cần điều khiển cho thang máy hạ xuống, mau lẹ đến bất ngờ. Khi bị áp lực Dewey phản ứng khá hơn mình tưởng. Nhưng mắt cậu ấy trợn trừng, hoảng hốt. Cậu ta gào lên:
- Ai vậy? Hắn có súng!
Phớt lờ thắc mắc của Dewey, Spader hỏi:
- Ông Gunny đâu?
- Mới thấy ông ở tiền sảnh, đi ra ngoài. Chuyện gì vậy?
- Quên những gì vừa thấy đi. Để ông Gunny lo vụ này.
- Nhưng mình phải cho ông già mình biết.
- Đừng làm thế!
Mình thét lên. Cậu ta hoảng hốt lùi sách vách thang máy. Chắc mình đã làm cậu chàng phát khiếp. Mình ráng bình tĩnh lại:
- Không có gì đâu. Chuyện đùa ấy mà.
Dewey rên rỉ:
- Nhưng... nhưng ông ta có súng.
Mình làm bộ cười ngất:
- Súng hả? Không phải súng thật đâu. Đó là... là... đạo cụ. Đạo cụ trong tiệc giả trang như mấy bộ đồ lần trước mình mặc đó. Cậu tưởng súng thật à?
Mình lại cười hô hố, nhìn sang Spader. Anh ta hiểu ngay, hì hì cười theo:
- Súng đồ chơi đó, anh bạn ơi.
Dewey chưa chắc đã hoàn toàn tin hai đứa mình, nhưng cứ để cậu ta tưởng đó là sự thật, còn hơn biết chuyện có hai gã găng-xtơ lăm lăm khẩu súng, chạy lòng vòng trong khách sạn của ông bố. Hơn nữa, nếu Dewey báo cảnh sát, họ sẽ đặt ra đủ thứ câu hỏi, và mình biết chắc họ sẽ không vui vẻ gì với những câu trả lời của hai đứa mình. Việc cần làm lúc này là tìm ông Gunny và cho ông biết chuyện gì đang xảy ra.
Sau cùng chúng mình xuống tới tiền sảnh và Dewey mở cửa thang máy. Mình bảo:
- Cảm ơn Dewey nhiều lắm. Tụi này sẽ báo cho cậu khi có tiệc giả trang mới. OK?
- Nhất rồi. Cảm ơn nhiều.
Cậu ấy là người rất đơn giản.
Tụi mình vọt ra khỏi thang máy, đi tìm ông Gunny. Hai đứa chạy ào tới cửa trước của khách sạn, ngó nghiêng bên ngoài. Đêm đã xuống, những ngọn đèn lóng lánh sau những bụi cây làm khu vườn sáng rực như một đêm Giáng sinh.
- Kìa!
Spader kêu lên, chỉ tay về hè đường trước mặt. Gunny đang nói chuyện với một người đàn ông. Hai đứa mình chạy xuống những bậc thềm khách sạn, băng qua vườn, ra ngoài đường. Gunny nhìn thấy chúng mình. Ông bắt tay người kia. Người kia bỏ đi vừa lúc hai đứa mình chạy tới nơi, vừa thở hồng hộc vừa rối rít. Giọng hơi bực, Gunny hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Đã bảo hai đứa phải ở yên tại chỗ mà.
- Có kẻ viếng thăm bọn cháu.
Spader tiếp lời mình:
- Hai thằng cha trong ống dẫn. Chúng tới tận phòng tìm chúng cháu.
Mình không thích vẻ mặt của Gunny lúc ấy: Vừa sững sờ vừa hoảng sợ. Không hay chút nào. Mình hỏi:
- Winn Farrow là ai?
Trong giây lát, mình tưởng Gunny sắp bị ngất. Rõ ràng ông ta không thể đứng vững trên hai chân. Dù Winn Farrow là ai, cái tên đó đã làm một người mạnh mẽ như Gunny rất sợ. Sự việc mỗi lúc một tệ hơn. Gunny lên tiếng:
- Ta không ngờ hắn cho người đến tận đây. Nguy hiểm đang cận kề rồi.
- Vì sao? Hắn là ai?
Ông nhìn hai đứa mình, định mở miệng trả lời thì một tiếng thét vang lên. Đó là một tiếng kêu gào đầy đau đớn, hãi hùng từ xa vọng lại. Thật ra, tiếng kêu đó không từ xa, mà từ trên cao. Ba người mình quay phắt lại, ngước nhìn lên khách sạn. Những gì chợt thấy làm đầu gối mình nhũn ra.
Có người vừa nhảy qua cửa sổ!
Cả tòa nhà khách sạn được rọi đèn pha sáng chưng, nên rất dễ nhìn thấy cái thân hình màu đen đó. Nhưng giá như mình đừng thấy gì hết. Chỉ là vài giây thôi, nhưng vài giây đó mãi mãi ám ảnh mình. Khủng khiếp quá. Tiếng thét kéo dài suốt thời gian người đó rơi xuống. May cho tụi mình là hàng cây cao trước khách sạn ngăn tầm nhìn khỏi giây phút sau cùng. Ba người đứng chết lặng, rồi Gunny vùng chạy về khách sạn. Hai đứa mình bám theo ông. Dù không muốn, nhưng mình cần phải biết rõ chuyện gì xảy ra. Rất có thể đây là chuyện liên quan tới mấy gã găng-xtơ và thằng cha tên Winn Farrow.
Nạn nhân đã rơi trúng mui một chiếc xe hơi và thân thể lún ngập vào lòng xe. Không cách nào còn sống sót nổi. Mình và Spader đều không dám nhìn gần. Hai đứa đứng cách xa mấy mét, trong khi ông Gunny đến tận nơi để xem xét.
Trong lúc hai đứa đứng chờ ông Gunny, Spader đã thấy cái gì đó và bỗng huých nhẹ mình. Mình nhìn theo mắt anh và thấy có người đang đứng trên bậc thềm trước khách sạn. Đó là một trong hai gã găng-xtơ. Chính là gã luôn tỏ ra bồn chồn lo lắng. Gã nhìn hai đứa mình như muốn nói điều gì, nhưng rồi đổi ý, bỏ chạy. Mình tự hỏi: còn gã kia đâu?
Ông Gunny trở lại, nói nhỏ:
- Là hắn. Tên hung dữ trong nhà ga. Hắn chết rồi.
Câu hỏi của mình đã được giải đáp. Mình và Spader nhìn nhau, không thể tin nổi. Anh ta thẫn thờ nói:
- Vậy có nghĩa là tụi mình không bị hắn tìm giết nữa.
Thật không ngờ. Lúc đầu khi nhìn thấy người rơi, mình cứ nghĩ có người nhảy lầu tự tự. Nhưng khi biết đó chính là gã găng-xtơ hung dữ, mình không tài nào hiểu nổi. Vì sao hắn lại nhảy qua cửa sổ? Hắn đang có việc phải làm mà, như việc truy lùng và bắn gục hai đứa mình chẳng hạn. Nhìn ông Gunny lom khom, mình nói:
- Ông nên cho chúng cháu biết ông đang nghĩ gì.
Trông ông Gunny như người bệnh. Nhìn về phía đám đông bắt đầu kéo tới quanh xác chết, ông bảo:
- Ta e là, chúng ta sắp bước vào cuộc chiến tới nơi rồi. Cuộc chiến của riêng chúng ta, ngay tại đây. Không to lớn như cuộc chiến tràn lan khắp Âu châu, nhưng cũng tệ hại y như vậy.
Mình nghe thấy tiếng còi hụ của cảnh sát. Tiếng còi rền rĩ, buồn thảm, xa xăm, mở đầu cho hành trình của tụi mình.
Rõ ràng màn đã mở rồi.
Mình chấm dứt nhật kí này tại đây. Mark và Courtney, ước gì mình có chiếc nhẫn để có thể gửi những trang này về ngay cho hai bạn. Hy vọng sẽ sớm lấy lại được. Nhưng cho đến khi đó, mình sẽ vẫn tiếp tục viết và tự bảo quản. Mình bắt đầu dùng quen chiếc máy đánh chữ này rồi.
Hy vọng nhật kí này sẽ có ngày đến tay hai bạn và mong cuộc sống của hai bạn đơn giản hơn của mình nhiều.
Hôm nay là 11 tháng Ba. Sinh nhật mình. Nhưng đang ở đây, bây giờ là năm 1937, mình có lên mười lăm tuổi không?