Pendragon 6 - Những Dòng Sông Zadaa

Chương 16



TRÁI ĐẤT THỨ HAI

(@bluepigron8791 type)

Courney cảm thấy cô như chết đuối.

Nếu cần một từ để diễn tả về Courtney, thì đó là từ ‘‘điều khiển’’. Cô luôn có thể điều khiển vì cô có những khả năng để làm chuyện đó. Thông minh, xinh đẹp, khỏe mạnh và vui nhộn. Cô có tất cả những điều mà người ta chỉ có thể khao khát. Mọi chuyện đều xảy ra theo ý cô, vì cô biết cách làm cho chúng phải đi theo hướng của mình. Cô là một quyền lực của thiên nhiên. Từ trường học, thể thao, bọn con trai, thậm chí cả ba má cô. Courtney có tất cả.

Cho đến khi cô mất tất cả.

Đó không phải là sự thay đổi đầy kịch tính như những gì đã xảy ra với Bobby Pendragon. Cũng không phải việc cô đã bị kéo ra khỏi cuộc sống hoàn hảo, phóng qua ống dẫn, vượt không gian và thời gian để bảo vệ những điều hằng có. Chuyện xảy ra cho Courtney, trên vài phương diện, trầm trọng hơn. Bobby ra đi, bỏ lại phía sau cuộc sống bình thường. Courtney ở lại và đời sống bình thường của cô bị đảo lộn. Mối quan hệ với Bobby chẳng còn gì, rồi cuối cùng cô và Mark Dimond trở thành phụ tá.

Courtney đã tự xác định sẽ trở thành một vận động viên, nhưng với vài lý do không thể giải thích, cô không khao khát chiến thắng nữa. Cũng không phải vì cô thiếu cố gắng. Một sáng thức dậy, cô bỗng nhận ra mình không tài giỏi như vẫn tưởng. Hay nói cách khác, thình lình mọi người bỗng giỏi hơn cô nhiều. Thất bại trong thể thao giống như sợi chỉ đầu tiên được tháo khỏi cái áo len. Bắt đầu tháo sợi đầu tiên, cả cái áo sẽ bị tháo gỡ ra hết.

Cuộc đời Courtney bị tháo tung ra.

Cô trở nên quá bị ám ảnh với những thất bại trên sân đấu, làm ảnh hưởng đến cả việc học hành. Điểm xếp hạng sa sút trầm trọng. Điều đó làm ba má cô buồn rầu và là nguyên nhân của mọi căng thẳng trong nhà. Tất cả dao động và thất bại này làm cô gái luôn vui vẻ và thân thiện Courtney gần như không còn niềm vui nữa. Bạn bè ngừng thăm hỏi. Không sao, vì cô cũng không thăm hỏi họ. Từ cởi mở, Courtney trở nên khép kín. Từ thân mật thành gay gắt. Từ một Courtney sống động thành một cái bóng mờ của Courtney.

Lối thoát duy nhất của cô là mối quan hệ với Mark và trách nhiệm của cả hai trong nhiệm vụ làm phụ tá cho Bobby Pendragon. So với những khó khăn đang xảy ra cho Bobby và Halla, thì vấn đề của riêng cô chẳng đáng gì. Nhật ký của Bobby đã cho cô thấy một triển vọng tốt đẹp. Nhưng thời gian trôi qua, càng đọc về những chuyến phiêu lưu của Bobby, cô càng cảm thấy mình quá nhỏ bé, thậm chí tầm thường. Cô và Bobby từng là hai đối thủ ganh đua thân thiết của nhau. Cô thường nổi trội hơn Bobby. Nhưng bây giờ, trong khi Bobby đang chiến đấu để cứu nhân loại, thì Courtney chiến đấu với ma quỷ trong lòng. Và cô thất bại. Mỗi khi nhìn quanh, cái tôi tự hãnh của cô lại bị đánh gục.

Đó là nguyên nhân khi có cơ hội tự chứng tỏ mình để giúp Bobby, cô nhảy ngay vào cuộc. Không bao giờ Courtney thú nhận một điều: khi cùng Mark bước vào ống dẫn, tiếp tay cứu Eelong là cô cũng đang cố tự cứu mình. Cô thấy đây là dịp để lấy lại sự tự tin và chứng tỏ với mọi người: cô không hề thay đổi. Trước hết, cô cần tự chứng tỏ điều đó với chính mình.

Khi rời Trái Đất Thứ Hai, Courtney và Mark phấn khởi với lý do chính đáng: nếu hai đứa không nhập cuộc, Eelong sẽ bị tiêu diệt, tệ hơn nữa, Bobby có thể bị chết. Courtney hy vọng chuyến phiêu lưu trên Eelong sẽ làm cô và Mark thành những người hùng. Sự mất tự tin của cô sẽ tan biến hết. Cô chứng tỏ với bản thân là mình vẫn mạnh mẽ như trước đây. Tinh thần ổn định lại.

Nhưng rồi tất cả đều sụp đổ. Sụp đổ đúng nghĩa. Phụ tá không được phép sử dụng ống dẫn. Cô biết. Bobby biết. Mọi người đều biết. Vậy mà cô và Mark vẫn làm. Kết quả? Ống dẫn trên Eelong tan tành, giết chết một Lữ khách, và làm Spader và ông Gunny mắc kẹt. Sự thật đáng sợ là: chính quỷ kế của Saint Dane xếp đặt để cô và Mark phải sử dụng ống dẫn. Hắn không quan tâm tới Eelong, chủ đích của hắn là chia cắt các Lữ khách. Và đã được Courtney nồng nhiệt tiếp tay. Một tháng huy hoàng trên Eelong, Courtney cảm thấy như đã lấy lại được sự tự chủ. Cô lầm. Cô luôn bị Saint Dane điều khiển. Từ cảm giác như mình là một kẻ bất khả chiến bại, cô cảm thấy bị dày vò vì tội đã góp phần đem lại cái chết cho một Lữ khách, và làm hỏng cơ hội chiến thắng Saint Dane của Bobby.

Đó là nguyên nhân làm cô cảm thấy mình như đang chết đuối.

Tinh thần suy sụp, Courtney ít khi ra khỏi giường. Chỉ ngủ. Ít ra, trong khi ngủ may ra còn có được một giấc mơ vui. Thức cứ như ác mộng. Cô được ba mẹ đưa đến một nhà tâm lý trị liệu. Nhưng chẳng giúp được gì. Cô định giải thích là cô có những kỳ vọng quá cao vào bản thân như thế nào, và điều đó làm cô suy sụp. Nhưng nói thế, có vẻ quá tầm thường. Vấn đề là, Courtney đã không thể hoàn toàn thành thật với ông ta. Cô không thể cho bác sĩ biết về Bobby, ống dẫn, Saint Dane, và tính kiêu căng của cô có thể tiêu diệt toàn thể nhân loại ra sao. Cô muốn nói ra hết, rồi gào lên với ông ta: ‘‘Nếu ông phải giải quyết chuyện đó, chẳng lẽ ông không bị suy sụp tinh thần một chút sao?’’ Nhưng cô không nói, vì biết sẽ dẫn tới đâu. Bác sĩ sẽ không coi cô là suy sụp tinh thần nữa, mà phân loại vào dạng bệnh nhân ‘‘điên’’. Vì vậy gần suốt buổi trị liệu, cô giữ im lặng. Cả bác sĩ và bệnh nhân đều bị thất vọng.

Tình trạng này kéo dài suốt mấy tháng. Trong gia đình căng thẳng đến mức không còn chịu nổi. Ba má có muốn giúp nhưng không hiểu phải làm gì. Những nỗ lực của ông bà chỉ đưa đến những vụ cãi cọ nhiều hơn. Cũng như với bác sĩ, Courtney không thể giải thích cặn kẽ cho ba má biết chuyện gì đang xảy ra. Cái áo đời của Courtney gần như đã xổ tung hết len ra.

Một lần quá thất vọng trong khi tranh cãi, má Courtney đưa cao hai tay, nói:

- Má chịu thua, chẳng làm gì được cho con nữa. Mong sao có ai đó giúp được con!

Bà hầm hầm ra khỏi phòng, không ngờ những lời nói đó làm bật lên một ý nghĩ trong Courtney. Một ý nhỏ thôi, nhưng quan trọng. Courtney lục soát thật nhanh trong trí: có ai có thể giúp cô không? Cô nghĩ đến một người. Càng nghĩ cô càng thấy chỉ có người đó mới có thể giúp cô ổn định lại cuộc sống.

Courtney cần phải tự giúp mình.

Đây là một thách thức lớn nhất mà cô từng biết. Không phải là thách thức trong thể thao, trường lớp, hay thậm chí về chuyện cứu Halla. Mà là việc cứu Courtney. Suy nghĩ theo cách đó thực sự làm cô mỉm cười. Một sự rung chuyển. Nhè nhẹ, nhưng có rung chuyển. Một tiếng thì thầm xa xôi bảo với cô: sau tất cả những gì cô đã vượt qua, sau những dày vò tinh thần, những mất mát hoàn toàn về cảm giác tư duy, đã có một tia hy vọng le lói. Sự rung chuyển này làm cô nhận ra, tự đáy lòng, cô thích sự thách thức. Cô cần được thách thức. Dù khi thất bại, cô chưa bao giờ lùi bước trước bất cứ thử thách, rào cản hay đối thủ nào. Thật sự phấn khởi, Courtney cảm thất thoải mái. Điều đó làm cô nhận ra vẫn còn một con đường, dù bị vùi lấp nhưng vẫn là một con đường. Nó làm cô cảm thấy một chút Courtney vẫn còn sót lại trong mình, và cô muốn trở lại con người thật sự như xưa.

Chính ý thức đó đã dẫn Courtney ngồi lên băng ghế sau xe hơi của ba má cô, chạy xuyên qua rặng núi Berkshires, Masachusset. Cô đến một trường học hè. Một trường để trốn ngủ. Courtney cảm thấy, nếu muốn lấy lại tinh thần, cô phải tránh xa tất cả những gì quen thuộc. Xa khỏi mái nhà, cha mẹ, trường lớp và bạn bè cũ. Khổ nhất là phải xa Mark Dimond. Cô thấy không còn xứng đáng là một phụ tá nữa. Lánh xa công việc đó là một quyết định khó khăn nhất. Cô vô cùng lo lắng, không biết chuyện gì đang xảy ra với Bobby và các Lữ khách. Nhưng nếu muốn trí óc hoàn toàn tỉnh táo lại, cô phải bắt đầu tìm hiểu lại mình là ai. Sáu tuần lễ trong một ngôi trường không ai biết cô là ai, dường như là cách rất tốt để bắt đầu.

- Coi chừng!

Ông Chetwynde vừa la vừa bẻ ngoặt tay lái lao khỏi làn đường, vừa kịp tránh tông vào một chiếc xe phóng ngược chiều lạc vào làn đường của họ.

Bà Chetwynde cũng kêu thét lên. Courtney quay phắt lại nhìn. Đó là một chiếc xe cổ, đen bóng với những cán xe mạ crom sáng chói. Chắc chắn chiếc xe này vừa lăn ra từ một phòng triển lãm những chiếc xe đời 1950. Ông Chetwynde ổn định lại tay lái, lái xe trở lại làn đường. Tổn thất duy nhất là thần kinh của họ.

Bà Chetwynde lèm bèm:

- Thằng cha đó sao vậy. Nguy hiểm quá!

Courtney bảo:

- Chắc là một ông già. Xe đó cổ lỗ rồi. Thậm chí không có bảng số.

Tim vẫn còn đập mạnh, ông Chetwynde nói:

- Phải có ai đó rút bằng lái của lão mới đúng.

Courtney cười:

- Chính xác. Ba đó, nhân danh quyền công dân, ba bắt ông ta đi.

Quay nhìn Courtney, ông Chetwynde phì cười. Courtney cũng cười lớn. Má cô cười theo. Lâu lắm rồi gia đình Chetwynde mới có dịp cười thoải mái như vậy.

Mấy phút sau họ tới học viện Stanfield. Mái nhà của Courtney trong sáu tuần lễ. Đó là một trường tư gồm cả cấp tiểu học và trung học, có từ thời Trung cổ. Trông nó cũng u ám như thời Trung cổ thật. Trường bằng gạch, phủ đầy lá nho. Sân cỏ vói những tán cây tỏa bóng râm, làm Courtney mường tượng cô nằm dưới gốc cây đọc sách hay làm bài. Học sinh khắp nơi. Đứa ôm cặp, đứa chơi bóng chày, đứa chơi bóng đá, đứa chơi ném đĩa. Courtney thấy đây là nơi khá tốt, theo kiểu chán ngắt cùng New England. Nhưng không sao. Cô đâu định tới đây để giải trí.

Gia đình Chetwynde đã chọn nơi này từ một danh mục trường học. Đây là một trường tư tốt nhất, nơi nam sinh mặc đồng phục xanh dương buồn tẻ, và nữ sinh... buồn tẻ trong màu xanh dương. Nhưng học hành thoải mái hơn rất nhiều trong suốt học kỳ mùa hè. Học sinh đủ mọi thành phần, không chỉ có những cô cậu phách lối. Sau khi dạo quanh một vòng, ấn tượng đầu tiên của Courtney là gia đình cô đã chọn đúng chỗ.

- Đánh đầu!

Một quả bóng bay vụt tới, xém trúng ông Chetwynde. Vô tình, Chetwynde vươn tay bắt. Một nam sinh chạy tới, vừa nhận lại quả bóng vừa nói:

- Xin lỗi.

- Không sao.

Courtney nói, quăng trả trái bóng, nhìn thoáng cậu ta. Hấp dẫn, mạnh khỏe, lịch sự và... hấp dẫn. Anh chàng cao gần mét tám, tóc vàng dợn sóng, hai mắt màu xám long lanh.

Hắn nói:

- Cú bắt bóng tốt quá. Bạn cũng chơi bóng?

Courtney suy nghĩ. Cô đã từng chơi bóng chưa à? Chắc chắn cô có thể rê bóng quanh anh chàng xinh trai này. Cũng có thể không. Nhưng cô không muốn phải khám phá ra điều đó.

- Không. Mình không thích thể thao lắm.

Cha mẹ Courtney nhìn vội cô, nhưng không nói năng gì.

Gã con trai vừa giật lùi vừa nói:

- Bạn không biết là thiệt thòi đến thể nào đâu. Hôm nào thử chơi với tụi này đi.

Courtney nhìn bắp chân rắn chắc của anh chàng khi hắn quay trở lại sân bóng với bạn bè. Quay lại, cô bắt gặp cha mẹ đang cố nhịn cười. Courtney nói ngay:

- Sao vậy? Con đâu tới đây để đá banh.

Ông Chetwynde cười nói:

- Cậu ta cũng thế.

Vừa bước tiếp, Courtney vừa đùa:

- Ôi, cho con xin đi mà.

Suốt mấy tiếng sau, gia đình Chetwynde nhận hồ sơ thủ tục đăng ký và thời khóa biểu học của Courtney. Họ đi một vòng xem phòng ăn, hồ bơi, phòng chơi thể dục, phòng thư giãn của sinh viên, khu nhà sẽ là nơi Courtney lên lớp, và sau cùng là phòng ngủ của cô. Courtney thở phào vì không phải chung phòng với ai. Không phải cô không muốn gặp ai, nhưng sau mấy tháng nằm trùm chăn trên giường, Courtney thấy dễ chịu được ở một mình. Cho tới giờ mọi chuyện đều ổn.

Sau vài giờ trong Stanfield, mọi ngờ vực về chuyện đến ngôi trường này có là một ý tưởng đúng đắn hay không đều tan biến. Cô cảm thấy vui được ở trong trường này. Má cô giúp mở hành lý, trong khi ba cô đem lên một tủ lạnh nhỏ đã thuê cho thời gian cô ở lại đây. Sau khi thu xếp mọi thứ, ba má cô phải ra về. Ông bà bịn rịn vì đủ mọi lý do. Với ông bà, Courtney chưa bao giờ xa nhà lâu như vậy. Họ đâu có biết chuyến đi của con gái tới Eelong. Hơn nữa, mấy tháng qua gia đình không được yên vui lắm. Nói lời tạm biệt chẳng dễ dàng gì.

Bà Chetwynde bối rối:

- Má mừng là con ở đây. Nghĩa là... không phải má muốn con xa nhà, nhưng má nghĩ con ở đây sẽ tốt hơn... thay vì... Ôi, má nói lung tung rồi.

Courtney đánh tan sự căng thẳng, ôm má nói:

- Má, con hiểu mà. Ở đây rất tốt cho con. Nhưng chưa gì con đã nhớ nhà rồi đó.

Ông Chetwynde ngạc nhiên:

- Thật không?

- Ồ không. Nhưng con biết chắc là sẽ nhớ thật mà.

Cả ba đều cười lớn. Courtney ôm ba. Ông bảo:

- Con biết là ba má yêu con thế nào chứ? Ba má luôn ở bên con.

- Con biết mà ba. Con cũng rất yêu ba má.

Bà Chetwynde căn dặn:

- Gọi điện luôn nhé. Ba má sẽ gửi đồ ăn cho con. Cuối tuần con có thể về nhà.

- Má, có sáu tuần thôi mà. Con không ra ngoài đâu.

Lau nước mắt, bà Chetwynde lại ôm con gái:

- Cưng ơi, má biết. Má rất hãnh diện vì con làm chuyện này.

- Cám ơn má. Thôi, ba má về đi.

Sau những vòng ôm sau cùng, ông bà Chetwynde ra về. Còn lại một mình, Courtney nhìn quanh căn phòng sẽ thuộc về cô trong sáu tuần tới. Nhìn căn phòng cũ kỹ, cô tự hỏi đã bao nhiêu đứa trẻ chào tạm biệt cha mẹ ngay chính nơi này rồi. Bỗng cô cảm thấy nhớ cha mẹ. Nhớ thật sự. Tới bên cửa sổ, cô nhìn ông bà đang bước qua sân cỏ để tiến tới xe. Cô cũng nhìn thấy một thứ khác nữa.

Đậu trên đường, không xa phòng ngủ cô bao nhiêu, là chiếc xe màu đen đã suýt đâm vào xe nhà cô. Không thể lầm được, đúng là chiếc xe đó. Courtney nhìn xem ba cô có nhận ra không. Ít ra thì cũng phải đến nói cho gã đó mấy câu. Nhưng ba má cô vẫn tiếp tục đi luôn.

Điều bí ẩn ai là chủ nhân của chiếc xe cổ suýt gây tai nạn cho gia đình cô vẫn còn là một bí ẩn.