Truớc 1 bàn thức ăn sang trọng, có 2 con nhỏ đang ngồi đó, 1 nhỏ thì hết nhìn đồng hồ lại nhìn lên lầu, nhỏ còn lại thì mặt lạnh như tiền nhìn vô cái Ipad.
Còn ai khác ngòai Thảo Anh và Thiên An.
Thảo Anh liếc nhìn đồng hồ rồi thở dài nói:
- Tiểu An, 9h ròai đó!
- Thế mấy giờ thì vào lớp?!
Thiên An không đáp mà hỏi lại, mắt vẫn dán vào cái Ipad mới cứng
- 8h vào rồi! ( lậy 2 thánh)
Thảo Anh chán nản nói.
Lúc này Thiên An mới chịu bỏ cái Ipad xuống mà thản nhiên cầm dao cầm nĩa lên cắt cắt rồi ăn ăn trước sự ngạc nhiên của Thảo Anh.
Không khí im lặng đến là kỳ quái
Phải 1 lúc sau đó, Thiên An mới ngẩng đầu lên hỏi:
- Con Vi đâu rồi ấy nhỉ?!
" Quác... quác... "
1 đàn quạ đen bay qua đầu Thảo Anh.
Con bé chán nản nói:
- Con mất nết ấy, tối qua chắc lại nhắn tin cho thằng nào rồi ngủ muộn! Thiệt tình... phòng tao ngay sát, thấy nó cứ cuời khúc kha khúc khích đến tận tối muộn cơ!
Thiên An không nói gì, chỉ lẳng lặng bỏ dao bỏ nĩa xuống rồi lên lầu, Thảo Anh thấy thế cũng chạy theo.
Truớc cửa phòng Hạ Vi, Thảo Anh lịch sự gõ cửa:
" Cốc... cốc... cốc... "
- Vi ơi, dậy đi mày!
Bên trong kia, có con nào đó lơ mơ gắt:
- Con mất dậy nào thế hả?! Không biết bà mày đang ngủ à?! Chúng mày tin tao ra tao vặn cổ từng đứa một không?!
Nói, đọan lại ngáy khò khò
Thảo Anh bó tay chấm chân, đành quay sang cầu cứu Thiên An
Bạn Thiên An cũng không làm gì nhiều, chỉ nói giọng không biểu cảm:
- Mày muốn tự dậy hay để tao vào gọi mày dậy?!
Rồi, chả biết cớ sự ra làm sao, 2 con nhỏ bên ngòai chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa cái RẦM rồi chưa đầy 5" sau, bạn Truơng Ngọc Hạ Vi của chúng ta đã trang
phục chỉnh tề đứng ra ngòai diện kiến 2 con bạn.
Thảo Anh mắt sáng rỡ nhìn Thiên An:
- Phục mày ghê á! Giỏi ghê ghớm luôn!
- Tao biết!
Trong phút chốc nhỏ nhoi, bạn Thiên An đã giở chứng bệnh " tự suớng " thâm niên
Hạ Vi thấy thế thì cuời như nắc nẻ:
- Haha... Con An, mày lại giở chứng " seo - phi " à con?!
- Lắm chuyện!
Thiên An đáp còn không quên lừ mắt nhìn nhỏ Hạ Vi 1 cái
Hạ Vi đang cười cuời là thế, chợt im bặt, biết điều mà ngậm mỏ lại kẻo còn đếch có răng mà cuời nữa ấy chứ
Thảo Anh vẫn luôn là " Thiên sứ hòa bình " chạy ra giảng hòa cho 2 con bạn:
- Thôi thôi! Gần 10h rồi đấy, chúng mày có đi không hay để tao mách pama?!
Thiên An không nói gì, chỉ đủng đỉnh buớc đi
Để lại Thảo Anh và Hạ Vi đằng sau, thủ thỉ tâm sự:
- Sao mầy sợ con An thế?!
Thảo Anh nhẹ nhàng hỏi
- Sợ cái gì mà sợ, tao chỉ nhuờng nó thôi!
Hạ Vi lừ mắt
- Phét, thế sao con An nó mới ho 1 phát thôi mà mày đã cong đít mà dậy thế?!
Thản Anh cừơi cười
- Ờ... thì...
Hạ Vi ấp úng, căn bản là bị chọt trúng tim đen
- Hử?!
Thảo Anh nhuớn mày, cuời trông đến là đểu
- Thì mày không biết đâu, lúc mà mày đi du lịch châu Phi với mấy pama ý rồi tao với con An bận không đi đuợc nên tao với nó ở nhà với nhau! Mày không biết nó " vùi hoa dập mặt " tao như thế nào đâu!
Hạ Vi uất ức nói khi nhớ lại chuyện xưa
- Sao?! Nó làm gì mày?!
Thảo Anh tròn xoe mắt ngây thơ vô ( số) tội hỏi
- Sáng ra, nó gọi mà không dậy là... nó đăng kí cho tao 1 suất dọn phân cho em Ken nhà nó 1 tuần!
Hạ Vi dở khóc dở cuời nói khi nhớ lại quá khứ cay đắng
Thảo Anh đuợc dịp cuời muốn sái hàm
2 con nhỏ 1 đứa thì cuời đến vỡ cả họng, 1 đứa thì cứ luờm đứa đang cuời, trông cực kỳ là hài
- 2 con kia, chúng mày đi ị trong đấy à?!
Tiếng bạn Thiên An lanh lảnh
- Con kia, mày không có từ nào hay hơn à?!
Hạ Vi cũng đâu kém mà đáp lại
Trận chiến " luyện thanh " sẽ còn kéo dài nếu như Thảo Anh không nhanh tay bịt mồm Hạ Vi lại
Nhỏ thì thầm:
- Mày thích đi dọn phân cho em Ken tiếp à?!
Hạ Vi nghe thế mặt căng cứng, biết điều mà lấy băng dính dán vô miệng
Chả mấy chốc chiếc xe thể thao mui trần phi ra khỏi khu villa sang trọng, thẳng tiến truờng Kingdom School.