Phá Băng Áp Bách

Chương 35: Có biến



Hạ Tử Nhiễm giẫm gót sải chân bước về phía phòng hội đồng quản trị. Theo phía sau chính là giám đốc tiêu dùng Cố, phó tổng Đổng và thư kí Tiểu Doãn sắc mặt phi thường không tốt.

"Bắt đầu họp."

Sau câu tuyên bố của Hạ Tử Nhiễm, nàng phá lệ không ngồi xuống ghế tổng tài mà rất chăm chú lắng nghe báo cáo.

"Hạ tổng, đại cổ đông của chúng ta đột nhiên rút vốn khỏi Hạ thị, khiến bất động sản và cố phiếu chúng ta tổn thất rất nặng nề."

"Báo cáo Hạ tổng, Chu tổng đột nhiên hủy hợp đồng kinh doanh chuỗi mặt hàng đá quý với chúng ta. Tuy có đền bù tổn thất nhưng khiến dây chuyền của chúng ta tổn thất nghiêm trọng."

"..."

"..."

Hàng loạt vấn đề không biết từ đâu đồng thời xảy ra khiến Hạ tổng cảm thấy vô cùng bất ngờ. Không những thế, tất cả đều có thể do một người giựt dây sau lưng. Cuộc họp mau chóng được giải tán với một chồng bản báo cáo đặt trên bàn giám đốc.

"Hạ tổng..."

Cố Vân Hỉ từ sáng nghe những vấn đề đã cảm thấy không ổn, phải là người có thế lực cường đại như nào mới có thể một tay che trời công phá Hạ thị vững vàng đến như thế. Tiểu Doãn cũng nhíu mày khó hiểu vì từ khi nàng vào đây, dường như chưa có một kẽ hở nào có thể khiến Hạ thị sinh ra sâu mọt dưới sự quản lí của Hạ Tử Nhiễm.

"Giám đốc Cố, cô xem liên lạc với giám đốc tài chính Trương, cắt bỏ chi phí những khoản không cần thiết. Hơn nữa, những lúc này chúng ta cần nhiều hợp đồng con để bù lại tổn thất."

Hạ Tử Nhiễm mệt mỏi bóp trán nhíu mi. Những điều ngoài ý muốn này là từ đâu rơi xuống đây? Ngừng một chút, nàng lại âm trầm nói

"Tiểu Doãn, mang tất cả hợp đồng gần đây vào cho tôi."

Thế rồi y như phân phó, Cố Vân Hỉ và Tiểu Doãn đồng loạt bước ra khỏi phòng tổng tài căng thẳng.

"Vân Hỉ... Hạ thị..."

Tiểu Doãn phi thường không tốt sắc mặt hướng Cố Vân Hỉ lo lắng. Đây chính là công sức của ân nhân nàng, liền rơi vào thảm cảnh chỉ trong một ngày khiến nàng vô cùng khẩn trương.

"Tin tưởng Hạ tổng. Em tin cô ấy làm được."

"Chị sẽ cùng sinh cùng tử với Hạ thị."

Giám đốc Cố kín đáo nắm lấy đôi tay mềm mại của Tiểu Doãn để truyền hơi ấm cũng như an ủi. Sự thật đúng như lời nói của Cố Vân Hỉ, trên dưới Hạ thị ai nấy đều đồng lòng hoạt động hết công suất để tranh thủ từng khoản hời đem về. Đừng nghĩ Hạ thị là nơi chỉ có vỏ bọc ngoài, thực chất Hạ Tử Nhiễm mấy năm nay không ngừng đi tìm kiếm nhân tài đem về phục vụ cho Hạ thị. Điển hình chính là giám đốc tiêu đung Cố, còn có phó tổng Đổng - từng là tổng tài Hạnh Diệp hai năm trước đồng ý hợp nhất với Hạ thị,...

- -----

Suốt một ngày mệt mỏi điên cuồng xử lí vấn đề trên trời rớt xuống làm cho tứ chi Hạ tổng muốn rụng rời hết, đầu lại đau nhức như búa bổ làm đôi. Ngoài cửa thủy tinh ngăn cách, sắc trời cũng chuyển tối đi cùng với sự chuyển mình về đêm, Thượng Hải lên đèn. Đôi mắt mệt mỏi cũng bắt đầu thả hồn theo từng ánh đèn lấp lé trên phố. Thượng Hải phồn hoa bao nhiêu, tất cả không phải chỉ là phù phiếm thôi không phải sao? Lăn lộn thương trường từ cái tuổi mà đáng ra vẫn còn được gia đình xã hội bảo hộ về quyền học hành khiến nàng trưởng thành nhanh hơn đồng học rất nhiều. Đôi khi nàng đã có ý nghĩ rằng, nếu bản thân không phải Hạ tổng, không được sinh ra trong nhà danh giá có trách nhiệm gia tộc, phải chăng nàng sẽ có một cuộc sống bình thường như bao người con gái khác? Cũng được vui cười dắt tay người yêu trên phố mà không sợ ảnh hưởng đến miếng cơm... Hạ Tử Nhiễm băng lãnh cao cao tại thượng, hóa ra cũng có những ước mơ quá đỗi bình dân thế này. Trong thâm tâm nàng hiện giờ, thương trường như một đấu trường sinh tử đầy ghê tởm. Nếu mình không tàn nhẫn, người khác sẽ hất đổ thành quả của mình. Hạ tổng âm trầm thở dài.

Cạchhhh

"Tử Nhiễm"

Thanh âm ôn nhu cưng chiều vang lên phá vỡ không khí tịch mịch suốt một ngày nay trong văn phòng tổng tài. Tần Sở Hàm với thân váy trắng toát bó sát cơ thể với những đường cong hoãn mỹ tiến đến bên lão công nàng.

"Sở Hàm, sao chị tới đây?"

Hạ Tử Nhiễm tóc đen buông thõng trên hai vai, có phần rũ rượu do cả ngày bận bịu chưa kịp ngẩng mặt nhưng bất quá lại khiến cho tư thái mị hoặc thêm mấy phần. Ánh đèn leo lắt bên bàn làm việc khiến bộ dáng Hạ tổng phi thường nhợt nhạt. Tần đại minh tinh chỉ mỉm cười một cái, nhẹ nhàng hôn lên gò má căng sữa của Hạ tổng

"Em đó! Không biết chăm lo cho sức khỏe gì hết. Cả ngày nay chỉ ăn sáng thôi phải không?"

*là Cố tỷ báo tin =v= *

Hạ Tử Nhiễm đột nhiên dời lực chú ý đến cái bụng trống rỗng, lúc này mới nhận ra nó đã đứng lên đấu tranh trong tuyệt vọng suốt buổi chiều, rốt cuộc gặp thời phản công bắt đầu réo rắt tố cáo chủ nhân.

Ọt...ọt...

"Thấy chưa? Em không ngoan!"

"Em xin lỗi, Sở Hàm..."

Tần Sở Hàm trông thấy bộ dáng ủy khuất của lão công liền không nhịn được tràng chua xót. Nguyên lai đâu phải nàng muốn trách cứ họ Hạ kia, chỉ là thân thể lúc còn trẻ không biết gĩư gìn, liền không tốt về già.

"Tử Nhiễm. Chị biết em có chuyện không vui... Nhưng em phải biết sức khỏe mới là trên hết. Không có nó, em muốn làm việc cũng không được đâu, biết không?"

Tần đại minh tinh vừa nói vừa mở da ngăn đựng cơm được mua từ nhà hàng Hạ Tử Nhiễm thâu tóm vì hợp khẩu vị.

"Thơm quá..."

"Mau ăn đi lão công."

Hạ tổng được cưng chiều bày sẵn hết ra sơn hào hải vị trước mặt, không những thế, lão bà còn cẩn thận lau từng cái muỗng cãi nĩa rồi mới đưa đến phục vụ khiến Hạ Tử Nhiễm cảm động muốn ôm lấy lão bà ngay lập tức.

Ấm áp thế này thì dù làm việc nhiều thế nào cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi.

Dưới ánh đèn yếu ớt trên bàn làm việc, liền một người ăn, một người kể chuyện, nếu mãi mãi như thế đến răng long đầu bạc có phải tốt không?

- ----

"Kỳ...Kỳ..."

Trầm Giai hét lên rồi bật dậy khỏi giường, mồ hôi cũng đầm đìa ướt hết áo thun trên người.

"Giai! Giai! Em đây, em ở đây!"

Tiểu Kỳ gắt gao đem thân thể gầy yếu của bác sĩ Trầm siết chặt trong vòng tay. Trầm Giai kể từ biến cố lần đó thần trí rất bất ổn. Ban đêm không ngừng mơ thấy ác mộng rồi la hét cào cấu, miệng rên rỉ chỉ gọi tên Lý Á Kỳ một cách tuyệt vọng. Ban ngày cũng đồng dạng không thể rời tiểu Kỳ tấc nào. Dường như cách trở kia để lại trong Trầm Giai bóng ma tâm lí không thể nào xóa đi được.

"Giai! Bình tĩnh, em ở bên chị đây."

"Kỳ... Kỳ... đừng bỏ chị đi..."

Nước mắt Trầm Giai không ngừng lân dài trên má, thấm ướt cả một mảnh ấm nóng trên vai Lý Á Kỳ...

"Em sẽ không đi đâu. Sẽ luôn bên cạnh Giai mà."

Lúc này tiểu Kỳ tựa cằm lên mái tóc ngắn của Trầm Giai không nhịn được bắt đầu nức nở. Cũng bởi vì nàng và Lý gia mới khiến một người vô tư lự như Trầm Giai mắc bệnh trầm cảm và ám ảnh tạm thời. Trầm Giai không còn cười với người khác, chỉ cười ôn nhu với tiểu Kỳ, cũng không cho người khác chạm vào tiểu Kỳ...

"Giai...mai chúng ta đi tập trị liệu tay và chân cho chị nha..."

"Không đi... Không đi..."

Bác sĩ Trầm lắc đầu phản kháng, hai tay không ngừng siết lấy cơ thể Lý Á Kỳ run rẩy.

"Giai, em sẽ đi cùng chị. Được không?"

Một mảnh im lặng như tờ trong căn phòng tối chính là câu trả lời. Trầm Giai im lặng, chỉ dùng tay vân vê khuôn mặt tiểu Kỳ mà nàng ngày đêm mong nhớ...

"Giai...nếu không tập trị liệu chị sẽ không thể hoạt động 100% như trước. Mai đi với em?"

"..."

"Giai..."

"Ân."

Đáp gọn lỏn một cái, bác sĩ Trầm lại vùi đầu vào lòng tiểu Kỳ nhấm mắt muốn ngủ.

"Giai ngoan!"

Tiểu Kỳ vui mừng hết đỗi, cuối cùng lão công nàng cũng chịu bước ra khỏi nhà đi trị liệu. Có lẽ bước đầu kéo Trầm Giai ra thế giới lần nữa đã thành công.

- -----

"A Lục, mọi chuyện điều tra thế nào rồi?"

Suốt một tuần bận rộn không ngớt tay xử lí Hạ thị đồng thời điều tra ngọn nguồn sự việc, Hạ Tử Nhiễm tiều tụy trông thấy, hai xương gò má cũng hóp vào cùng làn da trắng bệch. Tuy Tần đại minh tinh luôn ở bên chăm sóc nhưng nàng lại không biết nhiều về kinh doanh để giúp lão công, mỗi đêm chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ tổng yếu ớt ngồi bên bàn làm việc đến ngủ quên khi trời gần sáng...

Cơ bản vấn đề đã được giải quyết, tuy nhiên vẫn chưa triệt để vì mầm mống vẫn ở đâu đó trong Hạ thị. Hạ Tử Nhiễm bôn ba 7 ngày trời đi sớm về khuya đã đem về cho Hạ thị 70% phí phục hồi tổn thất.

"Tiểu thư... hình như người đó biết rất rõ chúng ta..."

"A Lục..."

Rengggg... Rengggg

Dãy số điện thoại khiến Hạ tổng gặp ác mộng hiện lên khiến cả gian phòng tổng giám căng thẳng như có gài bom.

"Mẹ."

"Tiểu Nhiễm."

Thanh âm bên kia vang lên là một giọng nói trầm đục nhưng đầy uy nghi và có ngữ khí đe dọa khiến khuôn mặt vốn đã trắng của Hạ tổng biến thành một bộ tái nhợt khiếp đảm.

"Mẹ..."

"Con vẫn không rút được kinh nghiệm từ việc với cô bé họ Diệp?"

Câu nói thẳng vào vấn đề đầy tự tin, bất giác mồ hôi đổ đầy tay Hạ Tử Nhiễm cùng cái nhíu mày ngày một chặt. Hạ Tử Nhiễm thừa biết Mạc Tư Tư ám chỉ là cái gì.

"Mẹ, đó là lựa chọn của con."

Tuy tỏ ra kiên định nhưng thanh âm có hơi run rẩy khiến Mạc Tư Tư hừ lạnh đắc ý

"Mẹ sẽ khiến cho con mất tất cả."

Không nói hai lời, Mạc Tư Tư cúp điện thoại dưới sự sợ hãi tột độ của Hạ Tử Nhiễm. Nắm đấm trong tay nàng cũng thành hình, móng tay cắm chặt vào da thịt đến muốn chảy máu hòa cùng mồ hôi lạnh. Nguyên lai, Mạc Tư Tư chính là hung thủ đứng phía sau giựt dây. Hạ tổng từng nghĩ đến nhưng lại mau chóng gạt đi vì sợ hãi, không ngờ chính đó lại là sự thật.

A Lục thấy sắc mặt phi thường biến sắc của Hạ Tử Nhiễm cũng bồn chồn một bụng không dám lên tiếng.

"A Lục... Không cần điều tra. Là mẹ tôi..."

"Tiểu thư..."

A Lục thiếu điều muốn vô lực hai chân phải vịn vào bàn làm việc của Hạ tổng.

"Tôi... sẽ không thua đâu."

"Thưa tiểu thư... nhưng chuyện lần đó Hoan Hi..."

"Tôi biết... Anh cho người bảo vệ bí mật cho Tần Sở Hàm. Nhất định không để mẹ tôi động vào nàng."

Hạ Tử Nhiễm sẽ không bao giờ quên đi quá khứ khủng khiếp đó, cái chết của Hạ Hoan Hi. Mạc Tư Tư chính là người sai khiến bọn bắt cóc, lợi dụng cái chết của Hạ Hoan Hi li khai Hạ gia... Quá tàn nhẫn, quá độc ác. Khi có kết quả điều tra vụ án, khoảng cách của Hạ Tử Nhiễm với Mạc Tư Tư ngày càng xa hơn.

Một người có thể vứt bỏ cả tình thân để thực hiện ý nguyên bản thân như thế, vậy thì không thể nghi ngờ gì, Hạ Tử Nhiễm bây gìơ như con cá nằm trên thớt giãy giụa chờ một dao kết liễu sinh mạng.