Sáng hôm đó, tôi mê man tỉnh lại, trong khoảng thời gian ngắn không biết mình đang ở đâu. Nhưng ký ức nhanh chóng trở lại, tôi thấy chị ấy nép vào trong lòng ngực của tôi. Đầu tóc đen nhánh, mái tóc dài xõa trên giường, tôi cùng chị ấy dây dưa ở bên nhau. Ngay lúc đó, hơi nóng ngọt ngào trong lòng ngực dồn lên đại não và nhấn chìm tôi.
Với người luôn trong tim tôi, tôi vuốt ve từng chút làn da trần trụi, mái tóc và lông mày của chị ấy. Tôi không thể nhịn được đi hôn chị ấy, đem chị ấy hôn đến tỉnh
Đêm qua chúng tôi quá mức điên cuồng. Chị ấy không hiểu biết nhiều về chuyện trong quan hệ của bách hợp, nên tôi là người duy nhất làm việc trong toàn bộ quá trình. Chị ấy bị tôi đòi hỏi hết lần này đến lần khác, cơ thể sớm đã khô cạn lại lần nữa đầy nước. Hiện tại trước giờ chị ấy luôn xanh xao, có một vết ửng hồng trên khuôn mặt của cô ấy, trông cực kỳ đẹp. Nhưng cũng chính vì vậy mà hiện tại chị ấy trông mệt mỏi hơn tôi rất nhiều, thân thể chị ấy vốn suy nhược, tối hôm qua tôi xúc động quá, thiếu kiềm chế, tôi sợ sẽ làm tổn thương chị ấy. Chị ấy mệt đến mức không thể mở mắt, nhưng chị ấy mỉm cười trong vòng tay tôi, ngây nghốch và đưa tay nhẹ nhàng chạm vào lưng tôi, như đang an ủi đứa trẻ.
"Mệt sao, có muốn dậy không?" Tôi hỏi chị ấy.
Chị ấy chỉ lắc đầu hướng vào lòng ngực tôi, tóc trên đỉnh đầu cọ cổ tôi làm tôi nhột muốn phì cười. Tôi ôm chị ấy thật chặt và không muốn tách khỏi chị ấy một giây nào. Chúng tôi ôm nhau trong im lặng một lúc, tôi chợt nhận ra một vấn đề:
"Chị ngủ thêm một chút, em dậy trước."
"Em đi đâu vậy?" Chị ấy ôm tôi không buông tay, trong thanh âm mang theo làm nũng cùng bất mãn lười biếng gợi cảm.
"Tối qua không có ai chăm sóc Ưu Ưu. Giờ chắc con bé đói rồi. Em sẽ cho con bé ăn, nhân tiện thay tã luôn." Tôi mỉm cười sờ đầu chị ấy và nói:
"Vậy thì tôi cũng dậy." Chị ấy nói nhưng bị tôi ấn lại:
"Tối qua chị quá mệt mỏi, ngủ thêm một lát nữa đi, em sẽ gọi cho chị sau."
Hai má chị ấy ửng hồng theo lời tôi ngoan ngoãn nằm xuống. Tôi hôn lên trán chị ấy, chị ấy nắm lấy tay tôi, miễn cưỡng buông ra. Cuối cùng tôi đứng mép giường và người kia nằm trên giường, nắm tay nhau hơn ba phút rồi, cuối cùng Y Y mới tha mà buông ra.
Tôi mặc quần áo vào đi ra khỏi cửa phòng ngủ, tôi không thể nhịn được cười. Thật khó để tưởng tượng rằng chị ấy sẽ bám lấy tôi như vậy, tôi đã nghĩ rằng đêm qua tôi thực sự ngu ngốc, nghĩ rằng dù sao thì chị ấy cũng không thể thích tôi, cảm thấy rằng ngày hôm đó đã sụp đổ. Mà hôm nay, nó thoải mái tựa như tự tại bay vào đám mây.
Tôi nhìn nhìn vào tiểu gia hoả, nó ngủ ngon lành, tôi thấy tội lỗi khi nhớ đến chuyện đêm qua hai người lớn xem nhẹ bỏ qua nó. Tôi vội vàng tắm rửa rồi vào bếp pha sữa, pha sữa xong thì con bé tỉnh lại từ lúc nào không hay, bóp cái miệng nhỏ nhắn có vẻ uỷ khuất mà bắt đầu khóc.
Tôi lấy bình thay tã cho con bé, rồi lại bế con bé và cho bú bình. Tôi đã không đi ra ngoài cho đến khi tôi phục vụ tiểu gia hoả này cảm thấy thoải mái và vào bếp để làm bữa sáng.
Bây giờ là tám giờ rưỡi sáng, ngày thường rõ ràng là muộn đối với tôi. Bữa tối qua chúng tôi vẫn chưa ăn xong và nó vẫn còn trên bàn, may là nó không bị hỏng. Tôi nấu cháo với cơm nguội và hâm nóng hai món, coi như bữa sáng. Khi tôi đang bận vào bếp, chị ấy đã đứng dậy, việc đầu tiên chị ấy làm khi tôi vào bếp là ôm tôi, sự tương tác ngọt ngào giữa các cặp người yêu như "Ôm từ phía sau lưng ở phòng bếp" mà tôi ao ước bấy lâu nay cuối cùng cũng xảy ra vào sáng nay, tôi mừng thầm. Chỉ muốn cười to.
Quay người lại, tôi tìm môi chị ấy, cúi đầu mà mút. Sau đó nhanh chóng tách ra và cố ý nói:
"Ờ... Còn không chịu đi đánh răng đi, mau đi, sau đó tới ăn cơm."
Chị ấy lại lần nữa đỏ mặt, liếc mắt tô một cái rồi quay vào phòng tắm rửa mặt. Chị ấy mặc quần áo không đàng hoàng, chỉ đơn giản là mặc áo sơ mi của tôi, dù sao áo sơ mi của tôi là của nữ, không rộng như của nam nên không che được chút nào, đôi chân thon thả của chị ấy lộ ra hết. Mặc nội y lấp ló, cộng với mái tóc dài buông xõa tung, đi theo đường ở mông lắc lư, thật sự quá mức gợi cảm, tôi chút nữa là không kìm lòng được khi nhìn thấy bóng dáng của chị ấy, tim đập nhanh hơn rất nhiều.
Cuối cùng khi chúng tôi đã mệt mỏi và quay cuồng, chúng tôi hoàn thành bữa ăn của mình một cách chậm rãi và thu dọn mọi thứ theo thứ tự. Cũng đã chín giờ rưỡi, mẹ của Lâm Y trở về, nhìn thấy tôi ở đây, dì ấy hiển nhiên có chút kinh ngạc.
"Tiểu Cố, sao con lại tới đây?"
"A... Con tới đưa cái văn kiện, toà án." Tôi cảm thấy xấu hổ khi cái cớ hôm qua lại được dùng cho ngày hôm nay.
Tôi lén nhìn Lâm Y, thấy chị ấy đang mím môi, có vẻ như đang cố gắng kiềm chế để không bật cười, tôi cảm thấy thú vị, trước giờ tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của chị ấy như thế này.
"Ôi, thật là phiền đến con, sáng sớm thế này đã chạy qua." Mẹ Lâm cảm ơn tôi rất nhiều, mỗi lần nhìn thấy tôi, dì ấy đều như thế này.
"Không có việc gì, không có việc gì, con thật sự rất rảnh."
"Tiểu Cố, buổi tối hôm nay con có việc không? Dì tính mời con ăn cơm."
"Không được, nhà chúng ta nhất định phải mời con đi ăn cơm. Hôm nay lão già xuất viện, đợi sau khi dì mang hành lý đem về nhà. Đến lúc đó, chúng ta bao một phòng ở Đức Hưng quán. Lâm Y, con cũng phải đi, mang theo Ưu Ưu. "
Mẹ của Lâm Y hiếm khi cường thế như vậy, tôi biết đây là chuyện tình lý nên không từ chối. Hơn nữa, bây giờ tôi thật sự không tìm được cớ nào khác để gặp Lâm Y, nếu có thể gặp lại chị ấy tối nay thì nên tự nhiên là tốt nhất.
Tôi phải đi, Lâm Y thấy tôi phải đi, lộ ra hoảng loạn rõ ràng, thần sắc bất đắc dĩ nên suýt chút nữa đưa tay ra kéo tôi. Tôi chỉ có thể mỉm cười với chị ấy và sau đó lắc đầu. Chị ấy mím môi nói với mẹ Lâm:
"Mẹ, con đi tiễn Cố Phàm."
Mẹ Lâm rõ ràng là sửng sốt trước lời nói của Lâm Y, trước kia Lâm Y nào có thể nói được những lời này. Sau khi ngạc nhiên xong, dì ấy nhìn Lâm Y đầy nghi ngờ, rồi lại nhìn tôi, trong mắt có một thần sắc kỳ quái. Tôi chỉ có thể ngượng ngùng cười, trên lưng có chút mồ hôi, nhưng Lâm Y lại không để bụng, chị ấy đã chen đến bên cạnh tôi bắt đầu thay giày, hành lang nhỏ hai chúng tôi không thể chen chúc, nên chị ấy suýt chút nữa ôm lấy tôi.
Tôi chào tạm biệt mẹ Lâm, ước hẹn thời gian rồi theo tôi xuống nhà. Hành lang tối om, chưa kịp đi ra ngoài, chị ấy xoay lại ôm chặt lấy tôi.
"Tôi không muốn em đi."
"Nhưng hiện tại em cũng không có lý do để lưu lại nhà chị." Tôi ôm chị ấy và vuốt tóc an ủi.
"Tôi sẽ quay lại cùng mẹ tôi nói chuyện của chúng ta." Chị ấy giận dữ mà nói.
"Chị kiềm chế một chút, đừng doạ đến dì ấy." Tôi nhanh chóng ngăn cản sự lỗ mãng của chị ấy, chị ấy đối với tôi nhiệt tình như vậy làm tôi cực kỳ vui vẻ, hạnh phúc đến tận trời mây, nhưng tôi cũng không thể không suy xét đến sự việc hiện tại.
"Em đừng lo lắng, mẹ tôi sẽ không cản trở chuyện của hai chúng ta." Chị ấy chắc chắn mà nói.
Tôi trầm mặc một lát, nói:
"Vậy thì chị cũng từ từ rồi nói đến chuyện này, biết không? Chúng ta có rất nhiều thời gian, hiện tại không vội."
"Được." Chị ấy ngoan ngoãn mà đáp tôi.
Tôi thực sự yêu chị ấy rất nhiều, tôi cúi đầu hôn chị ấy, và nói:
"Em phải đi rồi, buổi tối gặp."
"... Để tôi ôm em một cái nữa." Chị ấy siết chặt quần áo quanh eo tôi.
"Được."
Tôi chợt nhớ ra một chuyện, lúc trước khi Trương Dụ Thành đến nhà Lâm Y làm loạn, điện thoại di động của Lâm Y đã bị chị ấy ném ra ngoài cửa sổ, ném đến tận đây. Sau này, chị ấy đổi điện thoại di động và số mới, tôi vẫn chưa biết số mới của chị ấy chứ đừng nói đến Weibo và WeChat. Khi liên lạc với chị ấy, đều là sử dụng điện thoại máy bàn trong nhà. Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được cười, cách chúng tôi hòa hợp với nhau thực sự rất cổ điển. Sau đó tôi nghĩ lại, Lâm Y đã lâu không sử dụng những công cụ liên lạc này, cũng không trách được.
Tôi đã cho chị ấy số của mình. Chị ấy không mang điện thoại di động ra ngoài. Tôi lấy một cây bút từ trong túi ra và viết tất cả thông tin liên hệ như số điện thoại di động, có Weibo, ID WeChat, v.v. vào lòng bàn tay của chị ấy, rồi chúng tôi cuối cùng cũng phải tạm biệt nhau một cách miễn cưỡng.
Khi tôi đi bộ đến bãi đậu xe của tiểu, vừa mới ngồi vào trong xe, vừa đặt điện thoại vào khe cắm để sạc điện thoại thì điện thoại của Lâm Y gọi đến,
"Cố Phàm, tôi... Tôi nhớ em." Trong điện thoại thanh âm chị ấy nhẹ nhàng.
"Ừm, em cũng nhớ chị." Tôi nằm trên tay lái, nụ cười trên khóe miệng thật sự không thể ngừng lại.
"Em có chê tôi phiền, chê tôi dính người hay không?"
"Không bao giờ, chị càng bám lấy em, em càng hạnh phúc." Lời này là lời nói thật từ tận đáy lòng tôi.
Bất quá bị dính thành như vậy, sẽ thành một gánh nặng ngọt ngào, tôi cũng chỉ có thể hạnh phúc mà thở dài.
Vào buổi tối, tôi đã có một bữa ăn với các món ăn Thượng Hải chính thống cùng với Lâm gia một nhàba người, ah, và một tiểu gia hoả chỉ có thể uống sữa. Lâm Y nói quả thật không sai, ba cùng mẹ chị ấy không ngăn cản tôi cùng chị ấy ở bên nhau, thực mau tiếp nhận. Nói cách khác, hai người bọn họ có thể đã chờ đợi chuyện này đã từ lâu, chỉ chờ Lâm Y chính chị ấy có thể thông suốt. Tôi có cảm giác không thật về sự thuận lợi cùng nhanh chóng của mọi chuyện, nhưng giọng điệu vui mừng cùng ngữ khí không tha của bố Lâm và mẹ Lâm, như sắp phải gả con gái đi, nhưng thật sự quá rõ ràng khiến tôi không thể tin được. Lâm Y trong bộ dáng chỉ cười từ đầu đến cuối, hai má ửng đỏ cùng một tia xấu hổ, khiến tim tôi đập thình thịch.
"Cô chú đừng lo lắng, con có nhà, có xe và còn có tiền gửi tiết kiệm, ái thê ái gia ái hài tử. Chắc chắn con sẽ cho Lâm Y sống một cuộc sống tốt đẹp." Tôi ngập tràn hạnh phúc, suýt nói ra lời vô nghĩa.
Sau khi tôi nói xong câu đó, ba Lâm cùng mẹ Lâm nửa vui mừng gật đầu với tôi, nửa nhìn tôi buồn cười, mắt Lâm Y ửng đỏ, chị ấy nắm lấy tay tôi dưới gầm bàn.
Một ngày sau, học tỷ đã biết chuyện của chúng tôi, vì thế tôi lại lần nữa bị học tỷ " Lau mắt mà nhìn, chị ấy lấy cớ vì danh nghĩa chúc mừng, hung hăng đòi tôi một bữa cơm, tiền ăn tháng này coi như tiêu. Trong bữa tiệc, học tỷ, chị ấy không ngừng lắc đầu thở dài:
"Tôi thật là phải đi kiểm tra mắt lại rồi. Ban đầu cho rằng Lâm Y thích anh, nhưng sau khi chuyện đó xảy ra, tôi lại nghĩ rằng mình đã sai rồi. Cô ấy sẽ không bao giờ thích em. Kết quả là bây giờ lại vả mặt tôi, các người... hai người các người, có phải đang âm mưu đập vỡ bảng hiệu của tôi phải không? "
Tôi dở khóc dở cười đành phải an ủi:
" Học tỷ, chẳng phải chị đã tự nói: "Xử trí theo cảm tính đối với bác sĩ tâm lý mà nói đó là một loại thuốc độc chết người. Loại thuốc độc này sẽ làm mù đôi mắt của bác sĩ, làm điếc đôi tai của bác sĩ bị điếc, khiến họ trở nên không thấy được và không nghe được. Họ chỉ có thể mô tả mọi thứ dựa trên trí tưởng tượng của riêng mình." Bởi vì lý do đó là em, nên chị mới mang theo cảm xúc riêng khi đối mặt với Lâm Y, cho nên không thể nhìn rõ nội tâm chân thật của chị ấy. "
Tôi nghĩ, bản thân tôi không nên như thế này, tôi không thể dùng từ 'xử trí theo cảm tính' để miêu tả Lâm Y nữa. Đương nhiên, tôi cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi nhiều cảm xúc và suy nghĩ khác nhau, và rất khó để nhìn rõ chị ấy nghĩ gì. Thực ra ngay cả bản thân Lâm Y cũng có thể không rõ ràng lắm về trái tim của mình, tôi nghĩ chị ấy vừa động lòng với trái tim mình vào lúc đó. Chị ấy thậm chí không thể đoán trước được điều này, chứ đừng nói đến chúng tôi.
"Hừ..." Học tỷ hừ hừ, cuối cùng bất đắc dĩ lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Lần này là tôi sai!"
Vài ngày sau, Lâm Y cùng Ưu Ưu dọn vào nhà tôi, chính thức bắt đầu cuộc sống chung sống lâu dài của chúng tôi. Tôi và chị ấy không thể xin được giấy đăng ký kết hôn, nhưng chúng tôi đã tổ chức tiệc cưới với quy mô nhỏ và mời một số người thân và bạn bè đến chứng kiến. Bạn bè bày tỏ sự ngạc nhiên trước việc tôi đến với Lâm Y, nhưng họ cũng gửi lời chúc phúc. Đương nhiên, ba mẹ cũng biết chuyện của chúng tôi, tôi cũng không kéo dài đến tết Trung thu, lúc tết Đoan Ngọ tôi đưa Lâm Y về gặp ba mẹ. Ba mẹ tôi rất hài lòng, họ thật sự rất thích Lâm Y, bây giờ chúng tôi có thể ở bên nhau, điều đã ra mắt ba mẹ hai bên, đó là duyên phận không thể tách rời, nên được quý trọng gấp đôi.
Tình trạng tinh thần của Lâm Y càng ngày càng tốt, đến giữa trung tuần tháng 6, chị ấy đã được học tỷ tuyên cáo đã khỏi hoàn toàn. Sau một thời gian dài như vậy, chị ấy đã được tôi nuôi dưỡng ăn ngon uống tốt, cuối cùng cũng trở nên có da có thịt, một khi chị ấy trở nên đầy đặn, nước da của chị ấy cải thiện rất nhiều, chị ấy đã trở lại như người bình thường. Còn đẹp hơn cả những người phụ nữ bình thường. Ở tuổi ba mươi, chị ấy trông trưởng thành và đầy quyến rũ, cuối cùng sau mười năm, chị ấy đã cho tôi thấy phong cách chân chính thực sự của mình.
Sau khi từ chức và thất nghiệp quá lâu, vào cuối tháng 6, chị ấy bắt đầu một công việc mới và trở thành giám đốc tài chính của phòng nghiên cứu tâm lý trị liệu của chúng tôi. Đây là điều mà học tỷ nhiệt liệt yêu cầu. Chị ấy sẽ không bao giờ bỏ qua một việc tốt sẵn có như vậy. Lâm Y cũng bắt đầu đi theo học tỷ để học tập tâm lý học nhập môn, không phải vì cái gì khác, chỉ là lâu ngày gắn bó với bệnh, cho nên hứng thú với tâm lý học thôi
Và tôi bắt tay vào một cuộc hành trình mới. Dưới sự gợi ý mạn liệt của học tỷ, một mặt giúp đỡ trong phòng khám của chị ấy, một mặt tôi bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi. Học tỷ đã giới thiệu tôi với gia sư tiến sĩ tâm lý học lâm sàng nổi tiếng nhất Thượng Hải, tôi mỗi ngày đều khắc khổ ra sức học hành tử tế.
Cuộc sống bình đạm như nước chảy, nhưng bên trong ngọt như mật. Tôi và Lâm Y ngày nào cũng ra vào có đôi, tuần trăng mật căn không biết khi nào sẽ biến mất, nhão nhão dính dính, không ai rời khỏi ai được. Học tỷ thường nghiến răng nói rằng cùng tuyển hai chúng tôi vào đây, quả thật chính là hành vi tự ngược.
Ưu Ưu lớn lên khỏe mạnh mỗi ngày, và tên của con bé trong sổ hộ khẩu cuối cùng đã được đổi thành Lâm Vong Ưu. Bây giờ tiểu gia hoả này cứ mở miệng la hét, hễ gặp tôi là đòi ôm, còn bám lấy tôi hơn cả Lâm Y, nhưng con bé có vẻ bối rối không biết nên gọi tôi là gì, nên tôi và Lâm Y đều bị gọi là " Mẹ ", tôi chỉ nghĩ rằng muốn đợi con bé lớn hơn rồi dạy con bé phân biệt cách gọi
Sáng hôm đó, tôi đã chờ Lâm Y ở cửa, nhưng chị ấy không đi ra trong phòng trong một thời gian dài, vì vậy tôi đã phải gọi chị ấy:
"Y Y? Nhanh lên, bị muộn rồi, học tỷ sẽ phát điên."
"Chờ một chút, chị sẽ đến ngay!"
Cuối cùng chị ấy cũng chạy ra ngoài, chúng tôi mang giày vào và đi ra ngoài. Lúc đi thang máy xuống lầu, tôi đột nhiên nhớ ra mình để quên điện thoại di động, ném chìa khóa xe cho Lâm Y, sau đó nói:
"Chị lên xe đợi em. Em lấy điện thoại di động sẽ đến ngay."
Chị ấy cười trêu chọc tôi:
"Mệt cho em liên tục thúc giục chị, ngược lại chính mình còn vứt bừa bãi."
Tôi cười ngu ngốc khiến chị ấy trợn tròn mắt. Vì vậy, tôi trong ba bước hai bước mà chạy về nhà t, vào phòng nhìn thấy điện thoại của mình trên bàn cạnh giường. Tôi cầm lấy điện thoại, nhưng vô tình từ khóe mắt tôi thoáng nhìn thấy chiếc bàn trang điểm, ngăn kéo của bàn không đóng, mở ra một chút, tôi tò mò đi tới, mở ngăn kéo ra thì thấy nó nằm ở bên trong, là món quà tôi mua hồi Giáng sinh năm ngoái, hộp nhẫn chưa có thể đưa cho chị ấy. Cạnh hộp nhẫn có một cuốn sổ. Tôi chưa từng nhìn thấy nó, mở ra vừa thấy chỉ sử dụng trang đầu tiên. Trên đó có chữ viết tay của Lâm Y, viết một bài thơ trữ tình:
《 Tôi yêu em 》
Tôi không biết từ khi nào đã yêu em ấy.
Cũng không thể diễn tả bây giờ tôi yêu em ấy nhiều thế nào.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó tôi sẽ yêu một người sâu đậm đến thế.
Yêu một người con gái
Tôi từng là một người thích người khác phái.
Tôi cũng đã từng xem thường người đồng tính.
Nhưng mà cả đời tôi đều không thoát khỏi nhóm người này.
Tôi bị lừa gạt.
Bị đùa bỡn.
Bị bức hại.
Mà tôi chỉ có thể nén giận, thậm chí không có cam đảm để thoát khỏi.
Đã từng có một khoảng thời gian, tôi rất hận người đồng tính.
Hận không thể xách đao, giết hết tất cả nhóm người này trên thế giới.
Nhưng đó chỉ là tưởng tượng trong đầu tôi, tôi bi ai vì sự yếu đuối và nhát gan của chính mình.
Cuối cùng lựa chọn của tôi chính là kết thúc sinh mệnh của mình.
Nhưng tôi thực hiện không thành công.
Bởi vì em ấy đã đến.
Em ấy tựa như ánh sáng, xua tan bóng tối nặng nề và u ám bao trùm lấy tôi.
Tôi yêu em ấy.
Yêu sự dịu dàng em ấy khi em ấy ôm tôi.
Yêu em ấy mỗi khi em ấy hát đưa tôi say vào giấc ngủ.
Yêu em ấy khi em ấy cưng chiều hư tôi như một đứa trẻ.
Yêu sự kiên định của em ấy khi em ấy nói rằng "hãy đi tiếp cùng em".
Yêu đôi lông mày mỏng manh đôi khi rủ xuống của em ấy.
Yêu điếu thuốc giữa những ngón tay khi em đau đớn và đau lòng.
Yêu tất cả mọi thứ thuộc về em ấy.
Tôi yêu em ấy, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu em ấy đến vậy.
Tôi nghĩ đây là duyên phận của tôi.
Tôi đã từng là một con sâu lông yếu ớt.
Mềm mại, mỏng manh và gai góc.
Thế gian này có quá nhiều đau khổ, làm tôi khó có thể thừa nhận.
Vì vậy, tôi phun ra một vòng lụa tròn và trói buộc mình chặt chẽ.
Tôi nghĩ rằng tôi cứ như vậy mà trầm luân chìm xuống.
Lại không nghĩ rằng, sự thay đổi bắt đầu sau khi lột xác.
Em ấy là sức mạnh trong cuộc sống tràn ngập bóng tối của tôi.
Em ấy thúc giục tôi vượt qua khó khăn và thoát ra khỏi đau khổ.
Em ấy đưa cho tôi một đôi cánh, đôi cánh ấy rất mỹ lệ mà cũng rất kiên cường.