Phá Kén

Chương 3



Tôi thở hổn hển và ngồi xếp bằng trên mặt đất. Chiếc áo khoác len màu đen đã dính bụi bẩn, tôi cởi nó ra và khoác lên người chị ấy. Chiếc áp sơ mi màu trắng không vừa thân của tôi, mặt phía sau lưng đã bị rách, tay áo cũng bị rách một đường, mảnh vải treo lủng lẳng ở trên người, làm lộ ra nội y giữ ấm của tôi mặc ở bên trong. Gió lạnh vèo vèo thổi vào, thân thể của tôi lạnh đến nỗi có chút chết lặng, nhưng tôi không để ý những điều đó, sự chú ý của tôi tập trung vào người phụ nữ trước mặt.

Sau khi trải qua gần như một thế kỷ điên cuồng đánh đấm, giãy giụa và khóc to kêu gào, rốt cuộc chị ấy cũng bình tĩnh trở lại, giờ phút này nhìn giống như một thi thể tê liệt, ngơ ngác ngồi quỳ trên sàn bê tông lạnh lẽo. Mái tóc dài của chị ấy rối bời, hình như nó đã không được gội trong vài ngày, và nó bị rối thành những đường lúng túng dán trên trán chị ấy. Chiếc áo len trên người chị ấy đã xám xịt, với một vài lỗ lớn bị xé toạc ra, váy dài bên trong cũng đã rách tung toé.

Nhìn chị ấy rất tiều tụy, sắc mặt tối đen trong không trung khó có thể thấy rõ, nhưng chắc chị ấy cũng không tốt hơn là bao. Ngũ quan dường như không thay đổi nhiều, nhưng chị ấy hoàn toàn khác với lần trước tựa như hai người khác nhau. Trong hơn mười phút, tôi tự hỏi mình đã gặp ai và không thể tin được chuyện gì đã xảy ra với mình.

Tôi không thể tin vào mắt mình, tôi cảm thấy cả tim mình đập dữ dội, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Đây không phải là sự phấn khích và căng thẳng của cuộc gặp gỡ người yêu nhiều năm sau khi nói lời chia tay, mà là một cảm xúc phức tạp mà tôi không thể diễn tả được. Tôi cảm thấy bánh xe định mệnh đang nghiền nát những dây thần kinh mong manh của tôi và thái dương của tôi đột nhiên nhảy lên và tay tôi tê dại, hồi hộp lặp lại động tác nắm tay lại, rồi mở ra

Trong mũi tràn ngập bụi bặm, máu hòa lẫn với mùi không khí lạnh, tôi đưa tay lên và lau nó để xóa đi những vết chảy máu mũi của tôi đã nhỏ giọt chảy xuống. Mũi của tôi từ nhỏ rất yếu ớt, bị động nhẹ liền sẽ chảy máu mũi, vừa rồi trong lúc vô ý bị chị ấy mơ hồ tát một cái ở trên mặt, cái tát không nhẹ.

Tôi tưởng rằng tôi vừa trải qua một cuộc chiến gian nan nhất trong đời, đối thủ của tôi hoàn toàn không ra chiêu theo lẽ thường, mà chị ấy nắm đánh cắn xé như một dã thú muốn ăn thịt tôi. Tôi chỉ có thể chật vật trốn tránh, tôi không dám đánh trả, tôi sợ làm chị ấy bị thương. Chị ấy rất gầy và cánh tay của chị ấy quá mỏng manh đến nỗi có thể nhìn thấy xương, nếu như không cẩn thận liền sẽ bị bẻ gãy. Nhưng mà chị ấy lại cường đại như vậy, sự cường đại đó phát ra từ sự điên cuồng, xương cốt của chị ấy có thể phát ra một sức mạnh đáng kinh ngạc.

Đôi mắt đỏ ngầu của chị ấy đầy oán hận và phẫn nộ, như thể đối mặt với kẻ thù giết chết đứa con trai nhỏ của mình, tuyệt vọng lại điên cuồng.

Tôi cũng không rõ rốt cuộc chị ấy đã trải qua chuyện gì, tôi nghĩ tại thời điểm này, tôi không đủ dũng khí để chạm vào chuyện cũ của chị ấy. Tôi nghĩ rằng có thể tôi chưa chuẩn bị tốt tâm lý, chỉ là đi một bước rồi tính một bước để cứu chị ấy, tôi không thể trơ mắt nhìn chị cứ như vậy mà nhảy xuống. Cũng may tôi cũng khống chế được chị ấy, rốt cuộc chị ấy cũng không còn nháo loạn muốn nhảy xuống, tôi cũng cảm thấy may mắn rằng tôi đã không phải đối mặt với một xác chết rơi từ độ cao 100 mét.

Nhưng hiện tại là chị ấy, lại càng thêm khó có thể đối mặt. Tôi thậm chí còn khó mở miệng hỏi, tôi chỉ có thể im lặng và im lặng, chờ cho máu của mình sôi lên, chờ cái lạnh cuối cùng khiến tôi không thể chịu nổi, chờ đợi bạn bè và đồng nghiệp của tôi cuối cùng cũng phát hiện ra rằng tôi mất tích và đi xung quanh tìm tôi, điện thoại của tôi bỗng nhiên kêu vang lên.

Tôi bấm số gọi lại cho họ nói cho bọn họ biết tôi có việc gấp đi về trước, nói bọn họ không cần lo lắng. Sau khi cúp điện thoại, tôi lại gần chị ấy, rõ ràng thấy chị ấy đang thực hiện động tác phòng thủ. Một cái gì đó nghẹn lại trong cổ họng, tay tôi không dừng lại, lấy hộp thuốc lá và bật lửa từ túi áo khoác. Trong toàn bộ quá trình, chị ấy ở trong trạng thái cứng nhắc.

Tôi lùi lại ra xa chị ấy và cảm nhận được chị ấy nhẹ nhàng thở ra. Tôi lấy ra một điếu thuốc quen thuộc, châm lửa và hít một hơi thật sâu. Đứng dậy, tôi dậm dậm chân, cố gắng làm cho mình ấm áp một chút. Sau khi bước được hai bước, tôi kẹp một điếu thuốc đứng trước mặt chị ấy, và một lúc lâu sau, tôi thay đổi đầu lọc thuốc và nói với chị ấy:

"Muốn hút?"

Chị ấy có vẻ do dự một lúc, rồi đưa tay phải gầy gò của mình run rẩy tiếp nhận điếu thuốc, đặt nó lên trên đôi môi trắng bệch, híp mắt hút một hơi, sau đó ho khan mãnh liệt.

Chị ấy không biết hút thuốc.

Tôi lấy điếu thuốc lại và giữ nó lại trên môi. Chị ấy cũng không chống cự. Tôi suy nghĩ một lúc, cân nhắc lời nói và nói:

"Đi thôi, chị hiện tại muốn đi nơi nào, em đưa chị đi."

Chị ấy yên lặng chỗ, sau một lúc lâu không có trả lời tôi.

"Lâm Y, chị còn nhớ em không?" Tôi thử thăm dò hỏi.

Tôi nhìn thấy khoé môi của chị ấy chuyển động hơi hướng xuống, và đôi mắt chị ấy hơi dao động, rõ ràng là một sự thay đổi nhỏ trong cảm xúc. Chuyên môn nghiên cứu sinh của tôi chuyên về ứng dụng tâm lý học, và đã làm việc trong nhiều năm, đặc biệt là trong các ngành nghề đòi hỏi phải quan sát biểu cảm và biểu hiện. Tôi từ lâu đã có thể quan sát các biểu hiện vi mô của mọi người.

"Cùng em về nhà đi, nhà em không có người khác chỉ có một mình em." Tôi thoải mái mà nói.

Chị ấy vẫn im lặng như cũ

Tôi không còn chờ đợi phản ứng của chị ấy nữa, mà bước tới và kéo chị ấy lên. Chị ấy như một con rối và dường như quên chống cự. Cánh tay của chị ấy thực sự quá mỏng và đầy xương khi chạm vào. Cơ thể chị ấy nhẹ đến nỗi tôi nghĩ rằng một cơn gió có thể thổi bay chị ấy. Tôi đưa chị ấy từ sân thượng xuống một cách dễ dàng, chị ấy đi theo tôi một cách ngu ngốc, bước chân chị ấy đi vô vọng, như bị say rượu. Chúng tôi bước vào thang máy, và trong đôi mắt kỳ lạ của những người trong thang máy, tôi giữ bình tĩnh kéo chị ấy vào lòng ngực trong bao nhiêu cặp mắt của người khác.

Sau khi rời khỏi tòa nhà, tôi vẫy xe taxi và đưa chị ấy về nhà. Trên đường đi, chị ấy chỉ im lặng, không nói một lời, như thể chị ấy bất chấp mọi thứ không thèm quan tâm đến tình hình của mình. Chị ấy vẫn luôn là dáng vẻ trông như thế này cho đến khi tôi ấn chị ấy vào ghế sofa trong nhà tôi. Đau nửa đầu của tôi lại tái phát, nguyệt thái dương đô đô nảy lên, đưa tay lên và ấn lông mày, tôi dự định xem có vết thương nào trên cơ thể chị ấy không.

Tôi cân nhắc lời nói một lần nữa và sau một lúc lâu nói:

"Em dẫn chị đi tắm rửa, chị có phiền nếu em nhìn vào cơ thể của chị không? Em muốn xem chị có bị thương không để em có thể cho chị uống thuốc.."

Hơn nửa ngày, tôi nhìn thấy phản ứng mong manh của chị ấy, chị ấy lắc đầu yếu ớt, cũng không biết là đồng ý hay từ chối. Tôi quyết đoán hơn một chút,không thể luôn trưng cầu ý kiến của chị ấy.Vì vậy, tôi kéo chị ấy lên một lần nữa và nói:

"Đi theo em."

Tôi tuỳ ý tìm một bộ đồ ngủ sạch sẽ trong tủ quần áo của tôi, lấy một bộ đồ lót hoàn toàn chưa mặc qua, và dẫn chị ấy vào phòng tắm. Thấy chị ấy đứng ngây ngốc tại chỗ, tôi hỏi chị ấy:

  

"Chị tự tắm? Hay là em giúp chị tắm?"

  

Chị ấy vẫn không trả lời.

Tôi thở dài, nghĩ thầm chắc kiếp trước tôi thực sự nợ chị ấy. Tôi thậm chí không quan tâm đến cơ thể đầy mồ hôi của mình, lại nghĩ tự nhiên muốn tắm cho chị ấy. Tôi kéo chị ấy lại gần và cố gắng giả vờ không để ý chút nào, giúp chị ấy cởi quần áo. Chị ấy thấp hơn tôi nửa đầu. Tôi có thể nhìn thấy đôi lông mày rủ xuống của chị ấy, nhìn đến đôi mắt kia của chị ấy là thu hút tôi nhất, hàng mi dày và dài của chị ấy, vẫn giống như trước đây, khiến tôi nhớ lại khoảnh khắc của thanh xuân,cảm giác nhịp đập con tim, hô hấp không khỏi nặng hơn một chút.

Tôi cởi chiếc áo khoác len màu đen ngoài cùng của chị ấy, rồi phát hiện ra chiếc áo len rách trên người chị ấy. tôi cảm nhận được chiếc áo len có chút trầm luân. Tôi tìm thấy một chiếc điện thoại di động trong túi, có vẻ là điện thoại di động của chị ấy. Thấy chị ấy không phản ứng, tôi đút nó vào túi quần sau. Ngay sau đó tôi gần như thở phào và cởi chiếc váy dài của chị ấy ra. Đó là một dây kéo phía sau, và tôi đứng sau lưng chị ấy tôi cởi nó ra. Nhìn thấy cơ thể gầy gò của chị ấy gần như nhìn thấy khung xương xuất hiện trước mặt tôi, tim tôi đập mạnh lên.

Chiếc váy dài rơi xuống và vòng ở bên chân chị ấy. Tay tôi run rẩy cởi áo ngực của chị ấy. Ngay sau đó, tôi không ngờ rằng chị ấy thực sự chủ động mở chiếc áo ngực và ném nó đi, rồi đột nhiên quay lại ôm lấy tôi và đứng nhón chân lên. Hung hăng mà hôn tôi thật mạnh.

  

Có một tiếng "ong ong" trong đầu tôi, hoàn toàn đóng băng tại chỗ, không thể di chuyển. Trong không gian yên tĩnh và khép kín, hơi thở nặng nề của chị ấy và tôi rõ ràng có thể nghe thấy được, nhưng chúng tôi không thực hiện động tác tiếp theo, và chúng tôi đóng băng tại chỗ cùng một lúc. Tôi không thể hiểu hành động của chị ấy lúc này đến cùng là có ý nghĩ gì, cho đến khi chị ấy rốt cuộc cũng buông tôi ra, não tôi vẫn cứ như một mớ hỗn độn.

  

Chị ấy đứng trước mặt tôi với thân trên trần trụi cùng với nụ cười kỳ lạ trên khuôn mặt. Lần đầu tiên, chị ấy nói với tôi một âm điệu bình thường, giản dị. Tuy nhiên, những lời này khiến trái tim tôi đau nhói, gần như thở không nổi.

Chị ấy nói:

"Xin lỗi, tôi chỉ muốn cảm nhận một chút, đồng tính luyến ái rốt cuộc là có cảm giác như thế nào. Cố Phàm, tôi biết cô đã từng thích tôi. Cô có thể cho tôi biết cảm giác đó như thế nào không? Hay là những gì cô yêu chính là tình dục, chính là làm tình, mê luyến cơ thể đồng giới, giống như hiện tại tôi đang khỏa thân đứng trước mặt cô, trong mắt cô biểu hiện ra dục vọng? "

Tôi đứng bất động trước mặt chị ấy, lần đầu tiên nhắm mắt lại. Tôi không hiểu tại sao chị ấy lại nói những điều như vậy. Nếu chị ấy hiểu rằng tôi đã từng rất thích chị ấy, chị ấy nên hiểu rõ, nói như vậy sẽ làm tổn thương tôi như thế nào. Tôi nghĩ rằng biểu cảm trên khuôn mặt của tôi hẳn là rất thú vị, đó là một loại biểu cảm miễn cưỡng muốn cười, nhưng so với khóc còn khó coi hơn. Tôi cảm thấy mình là một chú hề ngu ngốc. Có phải tất cả điều này là một trò hề trước mặt chị ấy?

  

Nhưng tôi thật may mắn chị ấy cũng không có nhìn tôi. Chị ấy cúi đầu xuống, nụ cười kỳ lạ trên khuôn mặt rắn rỏi, đôi mắt rũ xuống và chị ấy nhìn xuống đất. Tôi ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn giận dữ trỗi dậy trong giây lát và nuốt những nỗi bất bình và đau lòng trở vào tỏng bụng, và tôi tự nhủ rằng điều này chính là nghĩ một đằng nói một nẻo, nó được gọi là nói không lựa lời. Chị ấy không phải là một người như vậy, phải có nguyên nhân, tôi cần phải tìm ra nguyên nhân, thay vì tức giận với chị ấy một cách bừa bãi.

Tôi làm bộ không thèm để ý đên lời chị ấy nói chút nào, bắt đầu nhặt quần áo trên sàn và xếp lại ngay ngắn. Tôi cầm quần áo và mở cửa đi ra khỏi phòng tắm, để lại một câu:

"Tự chị tắm rửa sạch sẽ đi, em ở bên ngoài chờ chị."

Lại một lần, tôi ở trước mặt chị ấy chạy trốn.