*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Linh Hồ Mộc Thanh vừa nói một câu, Diệp Hạo đã lạnh lùng lên tiếng: “Còn không cút mau đi?”
“Đợi tôi giết mấy người à?”
Hai người không dám chần chừ thêm nữa, xoay người chạy về phía trước. Linh Hồ Đức Nhân đã chết, một tiểu tông Sư đã chết, nhà Linh Hồ sắp có sóng to gió lớn nổi lên rồi.
Sau khi hai người chạy đi, công lực trong người Diệp Hạo cũng từ từ bình ổn xuống, cảm giác chóng mặt từ từ kéo đến.
Di chứng sao?
Diệp Hạo lo lắng trong lòng. Tuy đã kích phát công lực đó nhưng phải chiến đấu ở cường độ cao như vậy cũng khiến anh có cảm giác kiệt sức.
Hơn nữa anh cũng bị thương không nhẹ, tay chân anh đều có vết thương do kiếm gây ra, nhất là bả vai anh còn bị một kiếm đâm xuyên qua.
Vẻ mặt Diệp Hạo thay đổi, nghiêm túc nói: “Bậy bạ, không người đàn ông nào chịu nổi việc bị nói không được, nhất là trước mặt phụ nữ!”
Linh Hồ Uyển Nhi bĩu môi, cô thật sự muốn xé nát cái miệng thối của anh ra…
Cô ta là Linh Hồ Ngọc Nhu, cô ta chỉ nhớ mình đang chạy thật nhanh thì một người áo đen từ trên trời nhảy xuống, chỉ một chiêu đã khiến cô ta ngất xỉu hôn mê.
Linh Hồ Ngọc Nhu thét một tiếng, vội vàng quan sát mọi thứ xung quanh. Ngay khi nhìn thấy ông cụ Linh Hồ, thân thể mảnh mai liền run lên, vẻ mặt lập tức trở nên hoảng sợ không thôi.
“Ông tổ, cháu là…”
“Tôi không cần biết tên của cô”. Ông cụ Linh Hồ ngắt lời cô ta, hỏi: “Cô lấy kiếm đâm Uyển Nhi?”