Trong nhà vệ sinh, Hàn Tuyết vuốt lại tóc, lấy xuống một thứ chỉ to bằng nửa đầu ngón tay.
Hàn Tuyết đặt vật này vào trong tai, nhìn bề ngoài trông nó giống như một cục thịt nhỏ, không dễ bị phát hiện.
Xong xuôi Hàn Tuyết trở lại vào phòng đọc kinh, bắt đầu học thuộc nốt một trăm ba mươi câu kinh còn lại.
Trong lúc nhóm của Âu Dương Ngọc Quân xuất phát, chiếc xe của Diệp Hạo và Linh Hồ Uyển Nhi cũng còn cách điểm đến khoảng một nghìn cây số, nhưng lại gặp phải chuyện xui xẻo.
Anh không để ý, chiếc xe bị bể bánh, nên hết hơi rất nhanh, nhưng may mà chiếc xe này có giá hơn một triệu tệ, cho nên lốp xe cũng rất đặc biệt, vì thế vẫn có thể đi được thêm một đoạn, song cũng không cầm cự được quá lâu.
Không còn cách nào khác, đoạn đường này quá xấu, vì đây là vùng cao nguyên Tạng cho nên không thể nào sánh bằng vùng đồng bằng, đây là đoạn đường hoang vu hẻo lánh, nằm giữa hai trấn nhỏ cách nhau cả trăm cây số.
Hơn nữa bây giờ trời cũng đã sẩm tối, tuy vẫn chưa tối hẳn, nhưng với kiểu thời tiết ở đây, đợi qua mấy tiếng nữa, nhiệt độ ngoài trời sẽ xuống âm mười mấy độ.
Xe lại hỏng đúng chỗ không có người, nhiều khi sẽ mất mạng luôn.
Nhưng đáng buồn hơn cả là bọn họ đã bỏ quên dụng cụ thay lốp trong khi chuẩn bị sửa xe, bây giờ Diệp Hạo có bản lĩnh như thế nào cũng chỉ có thể đành đứng trơ nhìn chiếc lốp xe.
“Anh là đồ ngu, lái xe mà cũng để đâm vào cái đinh to như thế, thật đúng là thần xui xẻo!”, trong xe, Linh Hồ Uyển Nhi khinh thường nói.
Diệp Hạo xị mặt ra, đang định quay ra nạt lại, thì đột nhiên Linh Hồ Uyển Nhi hét lớn: “Có ánh sáng, phía trước có mấy đốm sáng”.
Bất chợt Diệp Hạo lấy lại tinh thần, đứng dậy nhìn về phía xa, cách đó khoảng hơn một nghìn mét, đúng là có mấy luồng sáng.
“Trời không tuyệt đường sống của người, ha ha ha...”
Diệp Hạo cười lớn, lái chiếc xe đi dần về phía có ánh sáng.
Ở phía có ánh sáng đó, một người đàn ông đang đứng trước cửa, nhìn thấy có ánh đèn xe từ xa chiếu tới, vui ra mặt mà chạy vào trong nhà.
Trong căn nhà còn có năm người đàn ông khác, người này chạy tới trước mặt một người đàn ông đội mũ da, hồ hởi nói: “Đại ca, có một chiếc xe đi đến, không ngờ giờ này rồi vẫn còn kiếm được chút, ha ha...”
“Không phải vội, để tao xem là xe gì”, người đàn ông đội mũ da cầm kính viễn vọng đi ra cửa nhìn.
“Được lắm, là Land Cruiser luôn, vớ được con cừu béo rồi đây”, người đàn ông đội mũ da cười lớn, quay đầu dặn dò người đàn ông đứng bên cạnh: “Chuẩn bị trà nóng tiếp đón khách quý!”
“Vâng ạ...”
Trong gian nhà nhỏ chợt vang lên những tiếng cười hớn hở, Land Cruiser có giá đắt nhất cũng phải hơn triệu tệ, đúng là miếng mồi ngon, cho nên làm sao có thể không vui cho được, khi chuẩn bị vớ bở được thu nhập của cả mấy tháng.
Diệp Hạo cùng Linh Hồ Uyển Nhi lê lết đi gần hai mươi phút mới tới nơi, vừa đến liền nhìn thấy chiếc xe cũ đang được bày ra sửa, còn người thợ đang treo đèn chiến đấu.