Phá Quân Mệnh

Chương 1093



Ở bên này chùa Đạt Mẫu, sau khi tỉnh lại Diệp Hạo và Linh Hồ Uyển Nhi thì lại lái xe quay về chùa Đạt Mẫu.  

Dừng xe lại, hai người đi vào chùa. Chùa Đạt Mẫu sáng sớm đã nghi ngút khói hương, tiếng kinh vang vọng, cả ngôi chùa toát lên vẻ trang nghiêm.  

“Sư phụ, xin hỏi kham bố Phổ Đà ở đâu vậy, chúng tôi có chuyện cần gặp ông ấy!”, hai người tìm thấy một lạt ma, lịch sự hỏi.  

Nghe thấy bọn họ muốn tìm sư kham bố Phổ Đà, ánh mắt vị lạt ma nghiêm túc, nói là phải đi thông báo trước rồi mới quyết định có gặp bọn họ hay không.  

Linh Hồ Uyển Nhi lấy ra một bức thư từ trên người đưa cho vị lạt ma, tỏ vẻ nhất định phải đưa bức thư này cho kham bố Phổ Đà. Đây là thư giới thiệu của đại sư Nhân Khâm đưa cho họ khi rời khỏi chùa Barong hôm qua.  

Vị lạt ma cầm bức thư rồi rời đi, trong đại điện, sau khi được vị lạt ma cho phép thì mới đẩy cửa đi vào.  

Trong đại điện có Phật hương lượn lờ, có ba người đang ngồi xếp bằng. Lần lượt là Đức Tán Thượng Sư cùng với một vị hòa thượng già sắp viên tịch đang rũ mi.  

Đức Tán Thượng Sư và kham bố Phổ Đà ngồi niệm kinh đối diện với vị hòa thượng già đang cau mày. Vị lạt ma cầm bức thư vào đưa cho kham bố Phổ Đà, nói vài câu quay người rời đi.  

“Là người do kham bố Nhân Khâm giới thiệu, không bình thường chút nào…”, Đức Tán Thượng Sư ngừng niệm kinh lại rồi hỏi.  

“Xem thì sẽ biết!”. Kham bố Phổ Đà mở thư ra, sau khi đọc xong thì ánh mắt ông ấy có chút lạnh lùng.  

“Trong đó viết gì vậy?”  

“Ông xem thì biết!”  

Đức Tán Thượng Sư nhận lấy, sau khi xem xong thì bật cười.  

“Đại sư Nhân Khâm cho rằng đây là gì chứ?”  

“Nghĩ là chén trà dầu à?”  

Đức Tán Thượng Sư lắc đầu châm chọc: “Đây là quả Phật Tâm, ngay cả chùa Barong bọn họ cũng chỉ tìm được một quả hồi hơn hai mươi năm trước. Vậy mà lại bảo chúng ta chỉ chỗ hái được quả Phật Tâm, đúng là chuyện nực cười!”  

Kham bố Phổ Đà cũng bật cười, qua một lúc, ông ấy mời nói: “Nhưng chúng ta cũng không thể không tiếp đón, dù sao đây cũng là thư giới thiệu của kham bố Nhân Khâm, chùa Barong là một trong bốn chùa Suzerain lớn ở phía bắc Tây Tạng, đến lúc đó chúng ta cần sự tán thành của bọn họ, không thể đắc tội được”.  

Đức Tán Thượng Sư cau mày: “Vậy chúng ta sẽ chỉ cho bọn họ chỗ mà Tông Thành Kham Bố phát hiện được sao? Nhỡ đâu bọn nhanh chân đến trước thì…”  

“Ha ha, ông lo lắng quá rồi. Không có duyên với Phật thì sao có thể tìm được quả Phật Tâm chứ. Hơn nữa địa điểm đó là bí mật, cho dù đại sư Nhân Khâm từng nghe nói đến thì cũng không biết được địa điểm cụ thể. Chúng ta hoàn toàn có thể chỉ cho họ một con đường dẫn vào trong núi tuyết…”  

“Vậy có khi nào sẽ gặp mấy người kia không?”, Đức Tán Thượng Sư hiểu ý của kham bố Phổ Đà, đó là muốn dẫn đưa nhóm Diệp Hạo vào cùng chỗ núi tuyết với mấy người Âu Dương Ngọc Quân.  

“Gặp được thì sao? Dù sao vào được thì cũng không ra được!”, kham bố Phổ Đà cười nhạt nói  

Đó là một chỗ bí mật ở phía bắc Tây Tạng, từ trường dưới lòng đất hoạt động rất mạnh, một năm bốn mùa đến đêm lại có gió lớn rít gào, dù là đông hay hè thì đều có tuyết rơi.  

Ở đó, la bàn cũng không có tác dụng, đi theo dấu chân hay cắm cờ đánh dấu thì có khả năng là đã bị gió tuyết thổi lấp mất qua một đêm.  

Thế nhưng bọn họ có một phương pháp đặc biệt có thể đi vào bên trong đó mà không bị lạc, giống như bốn vị lạt ma đã dẫn đường cho mấy người Âu Dương Ngọc Quân đi vào, lúc này bọn họ đã trên đường quay trở về.