Nhóm Hàn Tuyết cũng nhanh chóng rời đi, rất nhanh, chỗ này chỉ còn trơ lại võ đường đang cháy dở.
Thế nhưng, thông tin võ đường bị đốt cháy như mồi lửa nhanh chóng lan khắp nơi.
Trong giới võ lâm đã dấy lên trận đại địa chấn, truyền nhân của Đao Ma một mình tiêu diệt cả võ đường, chém giết hơn mười tiểu tông sư.
Cả võ đường đã bị thiêu cháy, ngoại trừ đường chủ của võ đường vẫn chưa xuất hiện ra, các trưởng lão của võ đường đều đã bị giết sạch.
Còn vị trưởng lão phản đồ kia, bị người ra đồn là quân cơ được Diệp Phàm gài vào từ trước.
Đủ mọi loại lời đồn xuất hiện, nhất là chuyện Diệp Phàm chơi xỏ Linh Hồ Tinh Phong, khiến người ta gọi anh là Diệp thâm nho vô liêm xỉ.
Lúc này, trong biệt thự nhà họ Hàn tại thành phố Cảng, Hàn Bách Hào sau khi trở về, vẫn còn rùng mình run sợ.
Ở võ đường, Diệp Phàm đã phát hiện ra gã ta, ánh mắt đó khiến gã ta như rơi vào hầm băng.
Thế nhưng, Diệp Phàm khi đó còn đang bận đối đầu với kẻ thù trước mặt cho nên cũng không để ý tới gã ta.
“Bách Hào, có phải con tới võ đường hay không?”, Hàn Húc Đông đi tới, kinh ngạc hỏi.
“Bố, bị giết sạch rồi, người của võ đường bị giết sạch rồi...”
Hàn Bách Hào vội vàng ôm trầm lấy cánh tay của Hàn Húc Đông: “Người kia lúc nào tới vậy ạ, con không thể ở lại thành phố Cảng được nữa, phải mau chóng rời đi thôi, con sợ sớm muộn gì nó cũng tới giết con...”
“Con...”
Hàn Húc Đông hận sắt không thể rèn thành thép, tin võ đường bị đốt cháy đã được lan truyền, ông ta không để Hàn Bách Hào đi, nhưng không ngờ Hàn Bách Hào vẫn lén chạy tới đó.
“Bố sẽ liên hệ với người đó ngay, trước khi người đó tới tốt nhất con nên ngoan ngoãn nghe lời cho bố...”
Hàn Húc Đông lớn tiếng giáo huấn gã ta một trận, rồi mới quay người đi.
...
Tứ Phương Tông, Hoắc Thanh Thanh luyện tập xông từ trong sân đi ra, còn chưa đi được bao xa đã nhìn thấy mấy đệ tử của Tứ Phương Tông đang sổi nổi bàn tán chuyện gì đó.
Giống như đang kể chuyện, thoáng nghe thấy có nhắc tới hai chữ võ đường, hơn nữa còn có một người cầm điện thoại phát trực tiếp.