Chung Thánh Thủ trợn mắt: “Nâng chí khí của người khác, là tự đánh mất uy phong của mình, chuyện này mà anh cũng nói ra được sao?”
“Không phải, mà bên ngoài còn cả đám người đi theo sau nó, con nghe đại ý là, bọn họ vừa từ bên võ đường tới, nếu như trưởng lão của võ đường còn bị hắn xử lý, thì chỉ dựa vào mình nhà họ Chung chúng ta khó có thể là đối thủ của hắn”.
“Còn có chuyện này sao?”
Chung Thánh Thủ lập tức dừng bước: “Để tôi gọi điện hỏi xem”.
Ngay giây sau, sắc mặt Chung Thánh Thủ liền trở nên khó coi: “Người của võ đường không ai bắt máy?”
Người đàn ông trung niên đảo mắt, đoán mò: “Bố, hay là do bên võ đường tiết lộ địa chỉ nhà họ Chung chúng ta, mà Dật Phi đã về nhà rồi, cho nên bây giờ bọn họ chột dạ, không dám nghe điện thoại của bố?”
“Làm sao có thể chứ, một mình hắn làm sao có thể ép được cả võ đường được chứ?”, Chung Thánh Thủ quở trách.
“Chưa chắc, ngộ nhỡ hắn uy hiếp được vị trưởng lão nào đó thì sao?”
“Hơn nữa cả người hắn còn dính đầy máu, lại còn có cả vết thương, chứng tỏ trước đó đã phải đánh một trận ra trò!”
Nét mặt Chung Thánh Thủ trùng xuống: “Cũng không phải không có lý, để tôi gọi thêm mấy cuộc điện thoại, kêu mấy ông bạn qua hỗ trợ!”
Trong sân nhà họ Chung, Diệp Phàm lặng lẽ đứng đó cũng đã được ba phút rồi.
“Khưa, ngồi trong nhà chờ người tới giúp sao?”
Diệp Phàm cười nhạo một tiếng, sải bước đi về phía phòng khách lớn nhất.
“Kìa kìa...Diệp thâm nho chủ động xuất kích rồi kìa, nhà họ Chung nói gì đi nữa cũng là gia tộc luyện võ, không ngờ lại sợ đến mức không dám thò đầu ra luôn”.
“Thì cũng đúng thôi, võ đường bị tiêu diệt rồi, nhà họ Chung cũng đâu thể đứng ra chịu chết chứ?”
“Haizzz, đột nhiên tôi có chút thương xót cho nhà họ Chung, xử lý không khéo cả dòng tộc coi như đi luôn...”
“Mẹ nó, Diệp thâm nho đang làm gì thế?”
Một người đột nhiên kinh ngạc thốt lên, chỉ thấy Diệp Phàm đi tới gian bên gian trái của phòng khách chính, chỗ đó có đặt một bức điêu khắc bằng đá có hình giống cối xay đá, bên trên có viết bốn chữ “Khô cốt phùng xuân”.
Rất phù hợp với khí chất của Chung Thánh Thủ, Diệp Phàm nắm hai tay vào cối xay đá, khẽ hô một tiếng rồi nâng vật này lên.
Sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, anh nấc cái cối xay đá ném thẳng vào phòng khách chính!
Ầm!
Cối đá lớn vừa đến cửa chính thì thấy một người xông ra đánh một quyền về phía cối đá.
Cối đá lập tức bị đánh vỡ mà người xông đến cối đá cũng bị hất bay lên, nhưng lại được người khác đỡ lấy.
“Phù!”
Người xông đến cối đá phun ra ngụm máu còn cối đá thì đã bị vỡ tung, ông ta cũng chịu một lực rất mạnh.