Phá Quân Mệnh

Chương 1357



Diệp Phàm cũng chỉ lùi về sau hai bước là đã lập tức ổn định cả người, chân đạp mạnh trên mặt đất xông đến hai người như mũi tên lao đến.  

Rầm rầm!  

Ba người giao chiến, vì chưa bị phế bỏ nên hai người kia thăng hoa một lần nữa, thi triển toàn bộ các kỹ năng của cả đời mình.  

Cuối cùng lại vang lên hai tiếng kêu thảm thiết, hai người rơi mạnh xuống đất.  

Một người thậm chí còn ho ra cả máu tươi lẫn nội tạng bị vỡ ra ngoài, cả người hít thở càng lúc càng kém…  

“A, tàn nhẫn thật, mẹ nó tàn nhẫn thật sự!”  

“Người ta chỉ là đến giúp đỡ mà đã phế bỏ luôn rồi…”  

Mọi người xung quanh đều kinh sợ. Ba người này chỉ là đến giúp Chung Thánh Thủ mà thôi, cũng chẳng thể xem là kẻ thù.  

Diệp Phàm không quan tâm tiếng bàn tán của mọi người, lập tức đi thẳng đến trước mặt Chung Thánh Thủ.  

“Diệp Phàm, cậu sẽ gặp báo ứng, sớm muộn gì cũng xuống địa ngục thôi!”  

Chung Thánh Thủ hét lớn dữ tợn, đây đều là những người bạn già mười mấy năm của ông ta cả.  

Ông ta là những người đứng đầu mỗi gia tộc, hôm nay bị phế bỏ thì cả gia tộc cũng xem như đã bị sụp đổ.  

Nếu bị đối thủ biết được, chỉ sợ là sẽ có nguy cơ bị trả thù.  

“Đến giúp sai người, đương nhiên phải trả giá!”  

Diệp Phàm ra tay, Chung Thánh Thủ ho ra ngụm máu lớn, huyệt đan điền cũng bị đánh trọng thương.  

Cả người ông ta như quả bóng bị xì hơi, trong chớp mắt hô hấp đã trở nên yếu ớt.  

Không còn công lực, cũng không thể chịu đựng thương thế được nữa, chân mềm nhũn, Chung Thánh Thủ lập tức ngã xuống mặt đất.  

Thậm chí cả mái tóc hoa râm của ông ta lúc này đã trở nên bạc trắng toàn bộ với tốc độ mắt thường cũng thấy.  

“Diệp Phàm…”  

Người đàn ông trung niên run run khoé miệng, Diệp Phàm đánh một chưởng qua, huyệt đan điền bị đánh vỡ, tê liệt ngã xuống đất.  

Sau đó bước chân Diệp Phàm cũng không dừng lại, người nhà họ Chung đều là người luyện võ từ cấp bậc ám kình trở lên, cũng đều bị anh phế bỏ.  

Nhà họ Chung luyện cổ võ cổ, ngoại trừ Chung Dật Phi đang ở nơi khác thì tất cả đều đã bị phế bỏ!  

Làm xong toàn bộ, Diệp Phàm đi về phía cửa, mấy người đến vây quanh xem xôn xao nhường ra một con đường.  

“Các vị, ưng cái gì thì cứ việc vào trong mà lấy!”