Phá Quân Mệnh

Chương 137: Coi Như Mày Thông Minh!





"Đừng giết tôi, hãy nghe tôi giải thích...", sự bùng nổ đột ngột của Diệp Phàm khiến Thượng Quan Diên Vũ sợ hết hồn, cảm thấy như vừa đối diện với tử thần.
Là người Hoa Hạ, ai cũng biết đến những năm tháng nhục nhã của dân tộc.

Ấy vậy mà nhà họ Thượng Quan dám hợp tác với người Tịch, dùng người Hoa Hạ để làm thí nghiệm, dù có tiêu diệt cả gia tộc cũng không có gì là quá đáng.
Diệp Phàm lại được thấy mình hun đúc từ nhỏ, vốn đã có địch ý với người Tịch rối, đây cũng là lý do anh ra tay không chút do dự khi nhìn thấy tên Ichiro Kato hống hách sỉ nhục người khác trong trung tâm thi đấu quyền anh dưới lòng đất.
"Nói! Dám giấu giếm thì tao sẽ tiêu diệt cả dòng họ Thượng Quan nhà mày!", giọng nói của Diệp Phàm lạnh lẽo như mùa đông giá rét, khiến người ta run sợ.
Diệp Phàm buông con dao ra, Thượng Quan Diên Vũ há miệng thở hổn hển.
"Đó không phải thuốc giết người, mà là thuốc cứu người, những người thử thuốc đều tự nguyện hết, chúng tôi đã trả họ một khoản tiền lớn, còn ký cả hợp đồng nữa", Thượng Quan Diễn Vũ giải thích.
“Nói tiếp!", Diệp Phàm lạnh lùng nói, anh không tin nhà họ Thượng Quan có lòng nhân ái đến thế.
Những người tham gia thử thuốc đều là người tàn tật, thuốc biến đổi gen i có thể phục hồi những bộ phận tàn tật của họ, làm các tế bào sống lại, khôi phục lại sức khỏe, thế nhưng..

thế nhưng..."
Thượng Quan Diễn Vũ chần chừ giây lát rồi cắn răng nói: "Nhưng tác dụng lớn nhất của gen là khai thác tiềm năng trong cơ thể con người.


Chỉ cần dung hợp thành công với gen i, cho dù là một người bình thường thì cũng có thể đấm xuyên qua một tấm sắt dày".
"Cải tạo gen, người sinh hóa?" Diệp Phàm trầm giọng hoi.
"Có thể coi là thế, nhưng chúng tôi không thí nghiệm trên người khỏe mạnh, tất cả đều là tự nguyên", Thượng Quan Diễn Vũ giải thích.
“Tỉ lệ tử vong thì sao?", Diệp Pham hoi.
"Gần như không có tỉ lệ tử vong, chỉ có, chỉ có tỉ lệ tàn tật…”
“Tỉ lệ tàn tật là bao nhiêu?"
"Tám mươi phần trăm!”
“Rầm…”
Diệp Phàm lại đá Thượng Quan Diên Vũ bay đi, lần này hắn ta phải gãy ít nhất là một chiếc xương sườn.
“Ha ha, có phải người của gia tộc nhà họ Thượng Quan chúng mày còn tự nhận là rất vĩ đại hay không? Nếu thí nghiệm thành công thì sẽ có một cơ thể khỏe mạnh, nếu thí nghiệm thất bại thì chỉ tàn tật nặng hơn thôi..", Diệp Phàm bóp cổ hắn ta, lạnh giọng nói.
Thượng Quan Diên Vũ bị bóp cổ nên không nói được thành lời, Diệp Phàm lại nói tiếp: "Mày nói xem, nếu tao đi báo án thì nhà họ Thượng Quan chúng mày sẽ ra sao? Liệu có trở thành tội đồ của Hoa Hạ hay không? Dám dùng người Hoa Hạ làm vật thí nghiệm sống!"
"Đừng, anh hãy nghe tôi giải thích, anh mà báo án thì nhà họ Thượng Quan không sống được, nhưng những người đó cũng không sống được, hơn nữa còn có rất nhiều người phải chết", Thượng Quan Diên Vũ cố gắng nói ra câu này.
"Vì sao?", Diệp Phàm nới lỏng tay ra và hỏi.
"Khụ khụ khụ...!Gia tộc Kato hợp tác với chúng tôi chỉ là một phần thôi, trong cả Hoa Hạ, không chỉ có gia tộc nhà chúng tôi hợp tác với họ, vả lại gia tộc Kato cũng không phải là gia tộc duy nhất từ Tịch Quốc tới đây.


Tôi không được tiếp xúc với phần chủ chốt thực sự, chỉ có gia chủ của nhà họ Thượng Quan, bố tôi và mấy ông chú biết”, Thượng Quan Diên Vũ nói.
“Chỉ khi được tiếp xúc với phần cốt lõi thì mới có thể liên lạc được với những gia tộc khác, chúng tôi có một mạng lưới liên lac nội bộ”
Sau khi nghe xong, Diệp Phàm nhíu chặt mày lại, nếu là thế thật thì chuyện này liên quan đến quá nhiều thứ rồi.
Chỉ cần sơ suất một chút thôi là sẽ có nhiều người bị hại hơn nữa.
Sau một lúc suy tư, Diệp Phàm mới nói: "Mày phải làm thế nào mới được tiếp xúc với phần chủ chốt?"
Thượng Quan Diễn Vũ cười khổ, nói: "Bởi vì anh giết Ichiro Kato nên bây giờ tôi đã bị chú hai tạm thời bãi miễn chức vụ rồi.

Đừng nói tới phần chủ chốt, ngay cả việc liên lạc với gia tộc Kato cũng phải chấm dứt, nếu không kịp thời quay lại thì e là tôi sẽ ngày càng cách xa vụ này hơn, trở thành một người bình thường trong gia tộc nhà họ Thượng Quan, chỉ phụ trách mảng kinh doanh đơn giản”.
"Đúng là vô tích sự...", Diệp Phàm nói với về khinh bỉ, anh chẳng để ý tới vẻ mặt khó coi của Thượng Quan Diễn Vũ, nói tiếp: "Nếu xử lý chú hai của mày thì mày có thể khôi phục chức vụ và được tiếp xúc với những công việc quan trọng không?"
Diệp Phàm nói thì rất nhẹ nhàng, nhưng Thượng Quan Diễn Vũ lại trợn to mắt lên, trên mặt chỉ toàn sự khó tin.
"Anh muốn..

giết chú hai tôi?", hắn ta run rẩy nói.
"Trà lời câu hỏi của tao!", Diệp Phàm nói.

Thượng Quan Diên Vũ cắn răng nói: Có thể! Trong nhà họ Thượng Quan chỉ có bốn người được tiếp xúc với những công việc chủ chốt, đó là ông nội bố tôi chú hai và cô tư.

Còn trong thế hệ con cháu, chỉ có hai người được tiếp xúc sâu nhất, chính là tôi và con trai của cô tư Thượng Quan Hoành Đồ”.
"Nếu chú hai tôi mà chết thì nhất định phải có người thế chỗ, tôi thì lại thân thiết với gia tộc Kato hơn Thượng Quan Hoành Đổ, vậy nên rất có thể người thay thế sẽ là tôi"
"Nhưng tôi khuyên anh đừng ôm hi vọng gì cả.

Chưa kể tới thực lực của chú hai tôi, chỉ riêng vệ sĩ bên cạnh ông ấy thôi cũng mạnh hơn đám người mà Ichiro Kato mang tới rồi".
Diệp Phàm cười nói: "Đó không phải chuyện mày cần quan tâm, chú hai mày cứ để tao giải quyết, sau này mày phải nghe lời tao".
"Tao nói cho mày biết, bất kể xuất phát từ mục đích gì thì việc dùng người Hoa Hạ để thí nghiệm cũng là điều cấm kỵ", Diệp Phàm trầm giọng nói: "Nếu tao nhớ không nhầm thì gia chủ nhà họ Thượng Quan chúng mày bị người ta đánh què chân, đúng không?"
"Sao anh biết? Đã mười năm rồi ông nội tôi không bước ra khỏi cửa nhà họ Thượng Quan", Thượng Quan Diễn Vũ kính hãi nói.
“Hừ, mày không cần lo chuyện đó! Sau này, mày chỉ cần làm việc cho tao, tao sẽ xử lý chú hai mày, tương lai sẽ đầy mày lên vị trí gia chủ, dứt lời, Diện Phàm đứng lên, liếc nhìn Thượng Quan Diên Vũ một cái rồi đi ra khỏi biệt thự.
Nhìn theo bóng lưng của Diệp Phàm, Thượng Quan Diễn Vũ nhặt cây súng lục trên mặt đất lên, nhằm thẳng vào gáy anh.

Chỉ cần hắn ta bóp cò súng, nhất định viên đạn ấy sẽ bắn nổ đầu Diệp Phàm.
Ba giây...!Năm giây.

Đến tận khi Diệp Phàm đi tới cửa, tiếng súng vẫn không vang lên.

Diệp Phàm liếc nhìn con dao Long Lân trong tay, chỉ khẽ lắc cổ tay một cái là con dao biến mất.

Anh nói khẽ: "Coi như mày thông minh!"
Diệp Phàm đi, Thượng Quan Diên Vũ nhìn khẩu súng lục, sau đó lại nhìn hai cô gái đã chết trên giường, hắn ta cười lên điên cuồng.
"Chú hai, tôi muốn sống, tôi muốn làm gia chủ, đừng trách tôi, đừng trách tôi...", trên mặt Thượng Quan Diên Vũ chỉ toàn nét dữ tợn.
Ngồi trong xe, Diệp Phàm cẩn thận ngẫm lại những gì Thượng Quan Diên Vũ nói.

Theo sự phỏng đoán của anh, người đã thúc đẩy vụ hợp tác giữa nhà họ Thương Quan và gia tộc Kato chính là Thượng Quan Nhạc - gia chủ nhà họ Thượng Quan.
Kể từ khi kết thù với nhà họ Thượng Quan, Diệp Phàm chưa bao giờ mất cảnh giác, biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng.
Theo những thông tin mà Hoắc Thanh Thanh cung cấp, mười năm trước, trong một lần so đấu võ học, Thượng Quan Nhạc bị người ta đánh vỡ xương bánh chè, khiến hai chân bị tàn phế.
Gen i có thể làm các tế bào sống lại, nếu nghiên cứu thành công thì chân của Thượng Quan Nhạc sẽ được chữa trị, thậm chí còn nâng cao thực lực.
Nhưng anh không ngờ là Tịch Quốc lại hợp tác với nhiều gia tộc trong nước, một khi đánh rắn động cỏ, bọn chúng sẽ thủ tiêu tất cả, hoặc là ẩn núp kỹ hơn, khi đó sẽ càng thêm phiền toái.
Cách tốt nhất chính là khống chế một người của nhà họ Thượng Quan và tiếp xúc với những phần chủ chốt nhất, vậy thì mới có thể quét sạch lũ rác rưởi ấy.
Diệp Phàm khởi động xe, lái thẳng tới thương mại Thiên Bảo.

Hàn Tuyết vẫn đang chờ anh, chưa được tận mắt nhìn thấy anh thì cô vẫn chưa yên lòng..