Phá Quân Mệnh

Chương 1380



Diệp Phàm tiêu diệt võ đường rồi?  

Lời này vừa nói ra, hiện trường liền an tĩnh lại, tiếp đó là một tràng cười giòn giã.  

“Ha ha ha… Tại Dần, cậu đang đùa đấy à?”   

Chú tư của Hàn Tại Dần chỉ vào ông mà cười nhạo, thậm chí còn cười đến ho sặc sụa.  

Những người khác cũng như vậy, Hàn Tại Dần có chút nôn nóng: “Không phải, các người cười cái gì, không lẽ là không tin tôi?”  

“Tại Dần à, đứa con rể đó của cậu quả thực rất lợi hại, điều này mọi người đều biết, người nhà họ Hàn gặp mặt nó đều phải đi đường vòng, nhưng nếu như cậu nói nó diệt trừ võ đường, đây không phải là chuyện nực cười nhất trên đời này hay sao?”, chú tư của ông ta phá lên cười nói.  

“Đúng vậy chú ba, Diệp Phàm rất lợi hại, chúng ta đều biết, chú không cần phải tuyên truyền như vậy đâu”.  

“Giải tán giải tán thôi, coi như là đón cá tháng tư sớm vậy…”  

Tất cả mọi người trong nhà họ Hàn đều bật cười, Hàn Tại Dần gấp gáp đưa tay muốn ngăn cản họ rời đi: “Nếu mọi người không tin, có thể gọi Hàn Bách Hào tới đây để đối chất, ngày hôm đó nó cũng tới tổng bộ võ đường, cũng chứng kiến quá trình võ đường diệt vong”.  

“Chú ba, em họ Bách Hào hiện giờ đang gặp mặt khách quý, em ấy chắc chắn không thể tới, nói đùa một chút mọi người cùng vui vẻ cũng được nhưng đừng đi quá xa”.  

“Đúng đó, rõ ràng biết Bách Hào không kịp tới, còn muốn kêu đến…”  

Mọi người trong nhà họ Hàn đã bắt đầu cảm thấy có chút không hài lòng, vài người cũng bắt đầu nói năng không khách khí, bọn họ có thể kìm nén kiên nhẫn nói nhiều như vậy, đã là cho Hàn Tại Dần đủ mặt mũi rồi.  

Mọi người bắt đầu giải tán, cho dù Hàn Tại Dần nói như thế nào cũng không có ai tin.  

Hai người đàn ông bước thẳng ra cửa, đêm dài đằng đẵng là thời điểm thích hợp để trêu chọc các cô gái và uống rượu.  

"Bùm! Bùm"  

Đúng lúc này, hai tiếng động dồn nén vang lên, kèm theo những tiếng động là tiếng hú hét thảm thiết.  

Mọi người trong nhà họ Hàn đồng loạt quay đầu nhìn lại liền thấy hai người vừa rồi ngã đập mạnh xuống đất.  

“Phụt!”  

Hai người đó phun một miệng máu, co giật trên mặt đất vì đau đớn.  

“Vĩ Minh, Kiến Hoành…”, bên cạnh có người nhanh chóng ngồi xổm xuống, lớn tiếng hô gọi hai người kia.  

Nhìn ra cửa liền thấy một người đàn ông mặc đồ đen, vóc dáng không cao nhưng lại rất cường tráng xuất hiện.  

Trên lưng ông ta còn vác một thanh trường đao.  

“Vĩ Minh con sao thế, nhìn bố đi…”  

Một người đàn ông trung niên nửa quỳ gục xuống bên người Hàn Vĩ Minh la hét, nhưng anh ta mềm rũ không động đậy, máu trong miệng không ngừng tuôn ra.  

Dáng vẻ trọng thương hấp hối, người đàn ông gầm lên một tiếng rồi tháo móc khóa của mình ra, bên trên vậy mà có một con dao bấm.  

"Đồ khốn kiếp dám tổn thương con trai tao, tao phải giết mày…”