Dạng biệt thự này rất khó để tìm người, trong chốc lát, đã có thêm ba tiếng kêu thảm thiết đến kinh hãi vang lên.
“A a...”
Hàn Húc Đông vô cùng sợ hãi, ông ta đẩy nhanh tốc độ, tìm từng phòng một.
Nghe tiếng bước chân ngày một tới gần, Hàn Tại Dần đang trốn trong tủ quần áo không dám cả thở mạnh.
“Vân Báo, có ở đó không?”
“Không có dấu vết gì bác ạ, chú ấy có thể đã sang chỗ khác rồi”.
Hàn Vân Báo nghiêm mặt, không tìm thấy Hàn Tại Dần, bọn họ quay trở ra sẽ phải canh cánh nỗi sợ, cái mạng nhỏ của bọn họ cũng khó mà giữ được.
Hàn Húc Đông tìm một lượt căn phòng phía đông, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì.
Mở miệng liền nói: “Đi thôi, căn phòng này không có, biết đâu qua phòng khác sẽ gặp may”.
Nói rồi liền có tiếng bước chân vang lên, còn có cả tiếng đóng cửa.
Hàn Tại Dần thở phòng một tiếng, xác nhận không có động tĩnh gì rồi, ông ta mới từ trong tủ quần áo bước ra.
Bốn mắt nhìn nhau, Hàn Tại Dần giật nảy mình.
“Tại Dần, chúng tôi đợi chú vất vả lắm rồi đấy, bởi vì cái tính nhát như cáy của chú, mà nhà họ Hàn lúc này cũng đã có bốn năm người bị chết rồi...”, Hàn Húc Đông lộ rõ vẻ lạnh lùng.