Diệp Phàm lạnh lùng liếc nhìn, khoé miệng cong lên nụ cười chế nhạo.
Tiết Trường Quân quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Phàm bên mép tường, sự oán hận trong ông ta chợt trào dâng.
“Diệp Phàm, ba vị trưởng lão, bốn vị trưởng lão dự bị, năm tiểu tông sư, hai mươi bảy đệ tử của võ đường, cùng với cơ nghiệp bốn mươi năm của võ đường bọn tao, đều bị mày huỷ diệt, thù này mày nghĩ tao sẽ báo thế nào!”
Tiết Trường Quân quát, cương kình từ đan điền lúc này đã quấn quanh khắp người ông ta, trông giống như mất kiểm soát, không khí đã bị xé nát cũng phát ra những tiếng rít lên.
“Ông có chắc là để tôi nói?”
Diệp Phàm lắc đầu cười: “Nếu để tôi nói à, thì ông cứ tự sát là tốt nhất, dù sao các anh em và đệ tử của ông đều đang ở dưới đó chờ ông, Tiết Trường Quân ông nói có phải không?”
Lời này của Diệp Phàm khiến tất cả mọi người đều ngây ra, mở miệng đã bảo Tiết Trường Quân tự sát, ai cho anh cái dũng khí đấy chứ?
“Ha ha ha...”
Tiết Trường Quân cười một cách điên đại, oán hận cùng sát khí cứ thế bừng bừng trong người ông ta, dường như còn sắp hoá thành thực thể.
Điều này khiến mấy người nhà họ Hàn đang ở gần ông ta phải phát run.
“Diệp Phàm, tao sẽ tự sát, nhưng mày phải chết trước đã!”
Tiết Trường Quân hét lên, rồi xông thẳng về phía Diệp Phàm.
“Tiêu diệt được ông rồi, võ đường mới coi như kết thúc hẳn!”
Diệp Phàm hét một tiếng dài, hai chân đạp mạnh vào góc tường rồi vọt lên.
Tiếp đó, người nhà họ Hàn được chứng kiến một cảnh tượng cả đời không thể nào quên.
Rầm rầm rầm!
Hai nắm đấm của Tiết Trường Quân đấm mạnh vào chân Diệp Phàm tung cước.
“Đây...đây là khinh công sao?”
Hàn Vân Báo đứng bên cạnh Hàn Tại Dần lúc này tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
“Không phải, đây còn không phải tốc độ nhanh nhất của hắn ta, lại cộng thêm tốc độ xuất quyền của Tiết Trường Quân cũng rất nhanh, cho nên chân của Diệp Phàm mới có điểm tựa mà chưa hạ xuống ngay, vì thế trông khá giống khinh công!”