Phá Quân Mệnh

Chương 1482



Vừa dứt lời, Hoắc Thanh Thanh lạnh lùng liếc đối phương rồi cất bước ra ngoài.  

Cô ta muốn giúp Lục Thần tìm thấy Trần Húc đang mất tích.  

“Khốn nạn, cái đồ khốn nạn…”  

Hoắc Thanh Thanh rời đi, Phương Dao lập tức gào thét chửi bới, tức đến cả cơ thể mảnh mai cũng run lên.  

“Hoắc Thanh Thanh, cô chính là đồ đàn bà ti tiện, tôi sẽ không để cô thoải mái được bao lâu nữa đâu…”  

Giọng nói hung tàn vừa nói dứt câu, Phương Dao bước nhanh vào phòng mình, lấy ra hộp gấm ở phía dưới giường.  

Cô ta mở hộp gấm ra, bên trong có một con búp bê trông sinh động như thật, được làm vô cùng tinh xảo, bên cạnh búp bê còn có mấy cây kim nhọn cùng với một sợi tóc.  

Nếu như Hoắc Thanh Thanh có ở đây, vừa liếc mắt đã có thể nhận ra búp bê này quả thực giống mình y như đúc.  

Phương Dao cầm búp bê lên, cẩn thận vuốt ve vài cái, ánh mắt trở nên thâm độc.  

“Hoắc Thanh Thanh, vốn dĩ tôi không muốn dùng đến cách này nhưng đây là do cô ép tôi, tôi phải để cô chịu khổ trước!”  

Chỉ thấy Phương Dao lấy sợi tóc dài quấn lên trên người búp bê, sau đó cầm lấy một cây kim nhọn đâm vào lòng bàn tay mình.  

Lòng bàn tay trắng mịn của cô ta lập tức chảy máu, sau đó vài giọt máu tươi rơi xuống đùi búp bê, sau khi máu rơi xuống, máu nhanh chóng bị thấm hút hết vào như thể bên trong có miếng bọt biển.  

Vài giọt máu trong lòng bàn tay liên tục nhỏ xuống rồi Phương Dao mới ngừng lại.  

Sau đó, cô ta cầm lấy cây kim, lẩm nhẩm trong miệng giống như đang nguyền rủa rồi đâm mạnh vào đùi búp bê.  

“A…”  

Hoắc Thanh Thanh đang đi bên ngoài thì đột nhiên hét lên một tiếng, trên đùi của cô ta như thể bị thứ gì đó đâm mạnh vào, đau đến độ suýt ngã.  

“A…”  

Còn chưa kịp xem xét, bắp chân lại đau nhói như bị đâm, Hoắc Thanh Thanh vội vàng ngồi xuống bên cạnh.  

Cô ta cũng không để ý gì nhiều, vội cởi giày ra, kéo ống quần lên nhìn bắp chân trơn nhẵn của mình, trên đó không hề có vết thương gì.  

Nhưng sao lại đột nhiên đau như bị đâm vậy?  

Hơn nữa, cơn đau như xuyên thấu tim giống như có thứ gì đó đâm thẳng vào trong xương khiến cô ta phải chảy cả mồ hôi lạnh.  

“A…”  

Hoắc Thanh Thanh lại đau đớn kêu lên, vươn tay về phía eo mình, chỗ đó vô cùng đau buốt.  

A…  

Lại qua một lát, ở ngực cũng bị cơn đau kỳ lạ như vậy, rốt cuộc Hoắc Thanh Thanh cũng cảm thấy hơi hoảng rồi.  

“Sư phụ, đi tìm sư phụ trước…”  

Hoắc Thanh Thanh hoảng sợ, trước hết là đi tìm sư phụ Hoa Vũ Dung, để bà ta xem thử có chuyện gì.  

“Đáng chết thật…”  

Hoắc Thanh Thanh hét lên một tiếng, nhảy dựng lên như thỏ, lần này cơn đau nhức ở ngay sau mông, dù chỉ một giây, cô ta cũng không dám chậm trễ.