Khu biệt thự nhà họ Tề, giữa khoảng sân rộng rãi có rất nhiều hồ nước và thùng gỗ. Đằng sau là căn phòng thông mở hai mặt trước sau, trong phòng có một cái cối xay gió. Chỉ có điều cối xay gió này khác với bình thường, cánh quạt không mở thẳng mà được gấp vào cong như hình bán nguyệt. Mặt trước và sau đều có móc dây thừng bản to, bây giờ đang được ba người dùng lực kéo. Dưới lực kéo của họ, cối xay gió dần chuyển động và quay nhanh hơn, tựa như cánh quạt trong máy giặt. Quần áo được treo trong đó quay nhanh để giũ nước ra ngoài. Hàn Tuyết nhìn cảnh này liền ngẩn người, cô mới chỉ từng thấy cách này trong sách lịch sử, chứ chưa được nhìn thấy bên ngoài bao giờ. “Hàn Tuyết, sau này cô là số 17, nghe rõ chưa?” Lúc này, bà béo vừa mới đi lại quay về, tay cầm một biển số đưa cho Hàn Tuyết. Tề Vũ Phi đã lấy mất miếng ngọc bội của cô, tuy nói là mượn, nhưng thế khác nào cướp đâu! Hàn Tuyết nghiến răng nghiến lợi, sao cô có thể là đối thủ của Tề Vũ Phi, chỉ có cách ăn no trước rồi nghĩ cách cướp về lại sau. Chỉ có điều Tề Vũ Phi chuyển cô tới phòng giặt đồ khiến cô vừa phẫn nộ, lại vừa tuyệt vọng. Còn không bằng đi cùng với Thu Lam, ít nhất còn được học võ công, bây giờ đi giặt đồ sẽ trở nên vừa già vừa nhăn nheo. Hơn nữa, cô còn là cô gái yếu đuối, không có võ công, mãi mãi không cơ hội lấy lại ngọc bội mà Diệp Phàm tặng mình. “Chát!” Bà béo kia thấy Hàn Tuyết ngẩn người, lộ vẻ buồn bã đau lòng bèn giơ tay gõ mạnh vào mu bàn tay của cô một cái đau điếng. “A…” Mu bàn tay của Hàn Tuyết lập tức lằn đỏ, thẻ tre này đánh vô cùng đau, đau thấu tim gan. “Hừ, ai bảo cô không chú ý, tôi thấy cô muốn ăn đòn mà!” “Đi mau, mau giặt sạch đống quần áo này, ba giờ chiều phải giặt sạch đấy!”, bà ta chỉ vào đống quần áo bên trái của Hàn Tuyết, lớn tiếng ra lệnh. Hàn Tuyết nhìn sang, đống quần áo đó ít nhất cũng phải hơn trăm bộ. Bảo cô ba giờ chiều phải giặt xong, chỉ còn vài giờ nữa thôi! “Quản sự Trần, nhiều quá, không giặt hết…” Bà béo này họ Trần, là quản sự của phòng giặt đồ, quần áo sạch của tất cả mọi người trong nhà họ Tề đều do bà ta phụ trách. Nếu dùng máy giặt thì còn đỡ, nhưng dùng tay thì không thể nào giặt hết được. Hơn nữa cô cũng không biết giặt! “Hừ, không giặt hết?” Bà ta cười lạnh: “Không giặt hết thì đừng hòng ăn cơm, muốn ăn thì bây giờ đi giặt ngay cho tôi”.