Phá Quân Mệnh

Chương 185



Hàn Tại Dần thì tức đến mức không nói thành lời, ông ta chỉ vào Hàn Tuyết, thiếu điều chửi đổng lên nữa thôi.  

"Mẹ, đừng nói nữa, chuyện này đến đây thôi!", Hàn Tuyết lên tiếng trước khi Lưu Tú Cầm kịp mở miệng.  

Cô nhìn về phía Hàn Bách Hào: "Mong là anh hãy bảo quản tốt số cổ phần mà ông nội cho tôi, tương lai sẽ có một ngày tôi quay về lấy lại!"

Advertisement

"Được rồi, tao chờ mày quay lại lấy!", trong lòng Hàn Bách Hào tràn ngập oán hận.  

Dựa vào đâu chứ? Dựa vào đâu mà Hàn Tuyết lại dám lên mặt như thế.  

Dựa vào Diệp Phàm sao?  

Advertisement

Một đứa con rơi của nhà họ Diệp, thân mình còn lo chưa xong, làm sao có thể chống lưng cho Hàn Tuyết được.  

Đám họ hàng nhà họ Hàn đều không nói câu nào, hiếm khi lại không hùa theo Hàn Bách Hào châm chọc Hàn Tuyết, bởi vì thực lực của Hàn Tuyết giờ đây không thể xem thường được nữa.  

Ngộ nhỡ, những lời tuyên bố hùng hồn kia sau này sẽ trở thành sự thật, thì biết phải làm sao?  

Phải biết chừa đường lui cho mình nữa chứ!  

Sau khi bà cụ được chôn cất, tang lễ cũng gần kết thúc, Diệp Phàm đưa hai chị em Hàn Tuyết và Hàn Tử Di rời đi.  

Còn Lưu Tú Cầm thì đi với Hàn Tại Dần.  

"Đồ khốn nạn, con đĩ vô liêm sỉ..."  

Đợi đến lúc khách viếng gần tan hết, chỉ còn lại hai bố con Hàn Tử Hiên và hai bố con Hàn Bách Hào, ngọn lửa giận trong lòng Hàn Bách Hào đã không tài nào kiềm chế lại được, giẫm chân một cái thật mạnh vào ngôi mộ kế bên.  

"Hàn Tử Hiên, cô nói xem, nó dựa vào cái gì mà dám bảo sẽ phục hưng lại nhà họ Hàn chứ, dựa vào cái chó gì hả?", khuôn mặt tức giận của Hàn Bách Hào có chút đáng sợ.  

"Bách Hào, bình tĩnh lại đi!", Hàn Húc Đông bước tới quở trách.  

"Mặc dù Diệp Phàm là con rơi của nhà họ Diệp, nhưng dù sao vẫn là người của nhà họ Diệp, biết đâu vẫn còn vướng mắc gì đó với nhà họ Diệp thì sao, khó ai biết được, trước mắt chúng ta phải tự bám chắc vào "chiến hạm" Diệp Tử Long đã, như thế thì mới có thể bất khả chiến bại được!"  

"Đúng vậy, anh cả nói rất có lý!", Hàn Minh Chung lên tiếng.  

"Diệp Phàm thì để Diệp Tử Long đối phó, chúng ta chỉ cần tập trung vào Hàn Tuyết là được rồi, nếu nó muốn cạnh tranh với chúng ta, ắt hẳn nó phải thành lập một công ty mới, một con đàn bà bị trục xuất như nó, có gì mà đáng sợ chứ?"  

"Haha, một đứa bị trục xuất, một thằng là con rơi, hợp thành một đôi vứt đi, đã thế thì có thể tạo ra sóng gió gì chứ", Hàn Minh Chung khinh thường nói.  

"Hahaha, chú hai nói đúng lắm", Hàn Húc Đông vỗ tay cười lớn.  

Sau đó quay sang nói với Hàn Tử Hiên: "Về phần Tử Hiên, cháu phải cố gắng thêm chút nữa, Hà Thế Nghiêu là em họ của Diệp Tử Long, là họ hàng bên ngoại của nhà họ Diệp, địa vị cũng rất cao, phải nhanh chóng nắm được gã ta, để bản thân còn có vị trí chân chính!"  

"Bác cả yên tâm", Hàn Tử Hiên vội đáp.  

Nhưng trong lòng thì kêu khổ không thôi, lại còn muốn trở thành "chính cung"?  

Bọn họ còn chưa biết mình đã bị Hà Thế Nghiêu "lợi dụng triệt để" bao nhiêu lần rồi, vẫn luôn chỉ lén lút sau lưng thôi.  

"Không thể như này mãi được, cháu phải làm gì đó, gã ta không nói thì cháu sẽ để cho cả thế giới đều biết!", Hàn Tử Hiên như sắp phát điên.  

Mặc dù địa vị của Hà Thế Nghiêu thấp hơn Diệp Tử Long một chút, nhưng cũng là em họ của Diệp Tử Long, nếu như cô ta có thể chính thức trở thành người yêu của Hà Thế Nghiêu, những câu tuyến bố hùng hồn kia của Hàn Tuyết rồi cũng chỉ là trò cười cho thiên hạ!