Phá Quân Mệnh

Chương 215



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người trung niên liền đi tới chỗ to tiếng, ban đầu ông ta ngớ người ra, sau đó kinh ngạc nói: “Anh Diệp, sao lại là anh?”  

Nói rồi, ông ta liền đẩy Tưởng Kiệt sang một bên, thậm chí còn hơi cúi đầu trước Diệp Phàm, nói: “Lần trước, tôi cản anh là bởi vội lo cứu người, không biết y thuật của anh Diệp lại xuất chúng hơn người, vẫn mong anh bỏ quá cho!”  

Diệp Phàm chợt cau mày, nhìn kỹ lại một lượt, thắc mắc hỏi lại: “Anh là trưởng khoa Lý đấy sao?”  

Advertisement

Diệp Phàm nhớ ra, lần đó kho hàng nằm dưới sự quản lý của công ty Hàn Tuyết bị cháy, anh tới hiện trường để cứu một bé trai hấp hối thì bị một bác sĩ trung niên cản lại, cuối cùng anh phải dùng tới nắm đấm để bác sĩ đó dừng lại.  

“Đúng rồi, trường hợp lúc đó khẩn cấp, cho nên mới gây ra chút hiểu nhầm. À mà sau đó tôi có nói với giáo viên của tôi về phương pháp châm cứu của anh, ông ấy vô cùng kinh ngạc, cho nên bảo tôi nếu có dịp gặp lại anh, nhất định phải xin lỗi!”  

Advertisement

Trưởng khoa Lý có chút gượng gạo, đường đường một trưởng khoa bệnh viện lại phải cúi đầu xin lỗi Diệp Phàm, thực khiến người ta khó nói thành lời.  

Nhưng lời thầy đã dặn không thể không nghe theo, vì người thầy đó là “Châm thần Định Hải” của bệnh viện thành phố.  

“Không sao, tôi đã quên từ lâu rồi”, Diệp Phàm xua tay cười nói.  

Biết lỗi sửa lỗi không gì tốt hơn!

Trưởng khoa Lý khẽ cúi người xin lỗi Diệp Phàm, mọi người thấy cảnh này đều ngây ngốc.  

Trưởng khoa Lý làm nghề y hai mươi mấy năm, tuy là tây y nhưng thầy của ông ta – “Châm thần Định Hải” của bệnh viện thành phố thông thạo Đông y và tây y.  

Nhưng Đông y quá lạc hậu, ngay cả học trò của ông ta cũng chẳng có mấy ai muốn học, bác sĩ thực tập Tưởng Kiệt này càng không có tư cách tiếp xúc với những nhân vật tầm cỡ đó.  

Có thể tiếp xúc với trưởng khoa Lý đã là may mắn lắm rồi. Dù sao trong lĩnh vực y tế, trình độ học vấn cao chẳng là gì cả.  

Nhìn thái độ của trưởng khoa Lý đối với Diệp Phàm, nghĩ đến phần tiền thưởng mấy triệu, Tưởng Kiệt lại cảm thấy hơi khó chịu bèn nhắc nhở:  

“Trưởng khoa Lý, người này chỉ là một tên ở rể, anh ta nào có y thuật gì, trước đây có lẽ cũng mèo mù vớ phải cá rán”.  

“Ở rể gì đó?”  

“Liên quan gì đến anh Diệp?”, trưởng khoa Lý nhíu mày nói.  

“Là con rể nhà họ Hàn của tôi, chẳng qua là đã từng không biết gì về y thuật, chỉ là một thằng ăn bám chờ chết”, Hàn Vấn Kiệt ở một bên lập tức nói.  

“Ha…”  

Trưởng khoa Lý cười mỉa với Hàn Vấn Kiệt: “Tôi mặc kệ anh là ai, cũng không quan tâm nhà họ Hàn gì đó. Ngay cả thầy của tôi khi nghe đến kỹ thuật châm cứu của anh Diệp cũng phải kinh ngạc, mời anh lập tức nhường chỗ, đừng cản trở chúng tôi làm việc!”  

“Ông…”  

Hàn Vấn Kiệt tức giận, sắc mặt xanh mét, châm chọc nói: “Các người không tin tôi vậy cứ để anh ta chữa đi, chữa chết rồi, tôi xem bệnh viện các người làm thế nào”.  

Trưởng khoa Lý mặc kệ anh ta, nói với cô gái xinh đẹp: “Cô gái, cô có thể tin anh Diệp, tôi có thể làm người đảm bảo cho anh ấy”.