Phá Quân Mệnh

Chương 240



Người đàn ông mặc đồ đen hét lên, con dao quân dụng sắc bén nhằm vào Diệp Phàm.  

“Keng…”  

Một âm thanh va chạm kim loại chói tai vang lên, cánh tay Diệp Phàm khẽ run, con dao quân dụng của người đàn ông từ từ vỡ vụn.  

“Ầm”.  

Advertisement

Người đàn ông mặc đồ đen lập tức văng ra ngoài.  

Hắn văng ra khỏi đó khoảng sáu bảy mét đụng phải lan can mới rơi xuống đất.  

“Phụt…”  

Advertisement

Người đàn ông phun ra một ngụm máu, ngực hắn gần như lõm vào không còn khả năng đánh nữa!  

“Đừng giết tôi, tôi là quân nhân đã về hưu ở Mễ, cậu mà giết tôi thì sẽ gây ra tranh chấp quốc tế…”, người đàn ông mặc đồ đen ho ra máu nói.  

“Tranh chấp?”  

Diệp Phàm nhìn hắn như đang nhìn một tên thiểu năng: “Ông là quân nhân nước Mễ thì làm sao? Đừng nói là ông đã về hưu, dù không về hưu mà dám nhận nhiệm vụ vào Hoa Hạ giết người thì chính là có tội rồi!”  

Vừa dứt lời, Long Lân trong tay Diệp Phàm xoẹt qua tạo thành một đường máu ở giữa cổ người đàn ông.  

“Bịch!”  

Người đàn ông che cổ họng, ngã nhào trên mặt đất, đến lúc chết, hắn vẫn không hiểu tại sao mình đã nói rõ thân phận như vậy rồi mà vẫn bị giết?  

Lẽ nào Diệp Phàm thật sự không sợ gây ra tranh chấp quốc tế sao?  

Trong căn biệt thự, thần kinh của Phan Khôn hết sức căng thẳng. Ông ta không còn nghe thấy tiếng súng nữa nên nhanh chóng hét lên với đồng hồ.  

Đúng lúc này, tiếng súng lại vang lên.  

Một viên đạn bắn tỉa bay từ bên ngoài xuyên vào, bắn trúng tay trái của Phan Khôn.  

“Tay của tôi…”  

Tiếng thét thất thanh vang lên trong căn biệt thự, cả cánh tay trái của Phan Khôn bị bắn nát, xương lộ ra ngoài.  

Trông rất đáng sợ!  

Hai phút sau, Diệp Phàm lại xuất hiện trong căn biệt thự này, trong tay anh là hai khẩu súng, một khẩu súng bắn tỉa và một khẩu súng lục.  

“Phan Khôn, dám đuổi giết tôi, uy hiếp người nhà của tôi. Tội ông đáng chết ngàn lần!”  

Họng súng đen ngòm dí chặt vào đầu Phan Khôn, giọng nói của Diệp Phàm lạnh lùng đến cùng cực!  

“Đừng, cậu Diệp, đừng nổ súng...”  

Ngay lúc anh định bóp cò thì tiếng hét của Tần Tiểu Điệp vang lên từ phía sau.  

Diệp Phàm nhíu mày đang định tìm người.  

Giọng nói đầy hận thù của Tần Tiểu Điệp vang lên.  

“Tôi muốn tự tay giết ông ta!”

Không biết từ lúc nào, trên tay của Tần Tiểu Điệp đã cầm một con dao gọt hoa quả.  

Khuôn mặt đáng sợ cùng hận thù làm cho Diệp Phàm phải nhíu mày lại, nếu như anh không nhượng bộ, chỉ sợ rằng những vướng mắc trong lòng của Tần Tiểu Điệp cũng sẽ không thể nào gỡ bỏ được, nói không chừng còn hận lây sang cả anh.