*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếng súng vang lên, viên đạn găm vào đùi người đàn ông.
Bắn xong phát súng, Diệp Phàm quay người rời đi, anh tin hai người này sẽ chuyển toàn bộ lời của anh cho Diệp Tử Long.
Advertisement
“Bốp...”
Advertisement
Sau khi Diệp Phàm rời đi, người đàn ông trúng đạn liền tát một cái vào mặt người đàn ông tè ra quần.
“Mẹ nó nếu mày không hút thuốc, anh ta chắc chắn sẽ không phát hiện ra chúng ta...”
Khuôn mặt người đàn ông tè ra quần tràn đầy vẻ phiền não, muốn phản bác nhưng không được, lặng lẽ sờ lên chỗ bị tát, đỡ người đàn ông bị bắn, rồi chiếc xe nhanh chóng phóng đi.
“Diệp Phàm, anh về rồi...”
Diệp Phàm trở về phòng, vừa mở cửa ra, Hàn Tuyết đã đứng dậy khỏi giường, đi về phía anh với khuôn mặt hồng hào.
Giống như cô đã đợi anh rất lâu rồi.
Hôm nay Hàn Tuyết mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng, lộ ra đôi chân dài trắng như tuyết, trông vô cùng quyến rũ.
Mũi của Diệp Phàm nóng lên, anh cảm thấy như có một đốm lửa đang bùng lên, chuẩn bị thừa thắng xông lên.
Nhưng Diệp Phàm đột nhiên nhớ đến cả cơ thể mình mồ hôi nhễ nhại, lại còn giết người, nếu cứ thế này, chẳng phải là đắc tội với người đẹp sao.
“Đợi chút, anh đi tắm, nhất định phải đợi anh đấy...”
Mặc kệ Hàn Tuyết nói gì, Diệp Phàm cũng quay người đi, cả người anh toàn mùi máu tanh, anh không muốn Hàn Tuyết ngửi thấy.
“Khốn nạn, vất vả lắm em mới có dũng khí, anh cứ chịu khó tắm rửa đi...”
Hàn Tuyết tức giận nói một câu, lên thẳng giường che kín đầu đi ngủ.