Phá Quân Mệnh

Chương 258



Diệp Phàm đang chạy thì cười nhe răng, tìm Hoắc Thanh Thanh tới tiếp ứng anh quả nhiên là lựa chọn đúng đắn. Nếu không thì cho dù anh có trốn khỏi hết đám người này, nói không chừng cũng phải ăn mấy viên đạn nữa.  

Vài phút sau, Diệp Phàm xuất hiện trước mặt của Hoắc Thanh Thanh. Cô ta nhìn Diệp Phàm nhếch nhác đang chạy tới.  

Vẻ mặt kiêu ngạo của Hoắc Thanh Thanh vừa định lên tiếng thì Diệp Phàm nhanh chóng trực tiếp ôm lấy cô ta.  

Advertisement

Hai phút sau, trên chiếc Mercedes-Benz đi xuống núi, mặt của Hoắc Thanh Thanh đỏ bừng, cô ta vừa thẹn vừa giận.  

Diệp Phàm cũng thấy ngượng nói: “Khụ khụ, đại nạn không chết, kìm lòng không đặng, kìm lòng không đặng…”

Advertisement

Vừa rồi, Diệp Phàm thật sự đã hiểu được cảm giác gặp đại nạn không chết là như thế nào, nếu như đại sư Giới Thành không phải là người nhân từ, lo lắng đệ tử của mình sẽ bị thương thì...  

Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của Diệp Phàm rồi, anh bị một chưởng Đại Bi của ông ta trấn áp, nếu như Giới Thành kiên quyết ngăn anh lại thì e rằng anh có muốn chạy cũng không thoát được.  

Dù gì Giới Thành cũng đã nhận tiền hương hỏa của Thượng Quan Kiến Thành, có tiền thì có thể sai khiến được cả ma quỷ, đến phật Như Lai còn được mạ vàng nữa là!  

“Hừm, vậy anh cũng không thể ôm tôi như vậy, dù sao tôi cũng là một cô gái, truyền ra ngoài thì làm sao gả cho ai được chứ?”, khuôn mặt Hoắc Thanh Thanh chợt đỏ ửng lên vì xấu hổ, tức giận nói.  

Diệp Phàm thế mà lại ôm lấy cái mông nhỏ của cô ta lên rồi xoay vài vòng lớn.  

“Khụ khụ, đừng lo, sẽ không bị truyền ra ngoài đâu, tôi đã có vợ rồi...”, Diệp Phàm cười giễu cợt nói.  

“Kít...”  

Hoắc Thanh Thanh buồn bực, dùng chân đạp thắng một phát, tiếng phanh gấp vang lên.  

Vẻ mặt cô ta đầy tức giận, giống như quỷ dạ xoa đang phẫn nộ: “Đồ khốn nhà anh, vợ, vợ, suốt ngày chỉ biết tới mỗi vợ mình  

Nếu anh đã có vợ rồi sao còn lợi dụng tôi chớ, tôi sẽ bóp chết anh!”  

“Bịch... Chát...A a a...”  

Một loạt âm thanh phát ra từ trong xe, đương nhiên là Diệp Phàm ý thức được sai lầm của mình, quả thực thấy bản thân có chút khốn nạn khi một người đàn ông đã có gia đình như anh lại đi ôm một cô gái chưa chồng.  

Nhưng sự phấn khích của việc trải qua đại nạn mà không chết, khiến anh không thể không bung xoã một chút.  

Năm phút sau, khi cánh tay của Diệp Phàm không khỏi bị bầm dập, Hoắc Thanh Thanh mới chịu buông lỏng tay ra.  

“Hừ!”  

Nhấn ga một lần nữa và lái xe đi.  

Không đến năm phút đồng hồ, Diệp Phàm mới tỉnh táo trở lại, nhìn vẻ mặt vẫn còn tức giận vì xấu hổ của Hoắc Thanh Thanh, anh lẩm bẩm nói: “Sao tôi lại ngửi thấy mùi ghen tuông thoang thoảng đâu đây nhỉ...”  

“Diệp Phàm, tên khốn kiếp...”  

“Bịch... Bốp... A a a...”  

Hoắc Thanh Thanh gầm lên chẳng khác gì sư tử Hà Đông, trong đôi mắt to chợt lóe lên một tia kinh hoàng...  

Lần này, Diệp Phàm hoàn toàn im lặng, ngồi im ở chỗ đó như một đứa con dâu nhỏ đang chịu phải ấm ức, trong mắt phải của anh hiện lên sự phẫn nộ.  

Khi họ đang lái xe với tốc độ rất nhanh thì một chấn động lớn đã xảy ra ở thành phố Cảng.