Phá Quân Mệnh

Chương 451



Lưu Tú Cầm vội vàng xua tay: “Thanh Đế, ông ta chẳng khác gì thứ đồ bỏ đi, chẳng được việc gì cả!”  

“Dì à, ở thành phố Cảng này Diệp Phàm có thế lực của riêng mình, tôi nghĩ chưa chắc hắn ta đã chịu ở trong bệnh viện của thành phố. Hắn ta không ở bệnh viện, chúng ta khó có thể tìm được hắn ta, do đó cũng khó có thể nắm bắt được tình trạng của hắn”.  

“Mặc dù độc Nghiệt Sinh rất bá đạo, nhưng lỡ như Diệp Phàm không chết thì sao? Để chú ở cùng một chỗ với bọn họ, dì nghe ngóng chuyện từ chỗ chú, chúng ta có thể nắm giữ được mọi hành động của Diệp Phàm. Nếu như hắn còn sống, thì chúng ta cũng có thể tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch!”  

Advertisement

“Thanh Đế nói không sai. Mặc dù Diệp Phàm là một kẻ thô kệch, nhưng nếu muốn khiến hắn ta chết cũng không hề dễ dàng như vậy”.  

Diệp Tử Long cũng mở miệng nói tiếp. Lưu Tú Cầm yên lặng suy tư, chỉ vài giây đồng hồ sau bà ta đã gật đầu đồng ý.  

Advertisement

“Thím ba, hiện tại giữa chú và thím đang có mâu thuẫn, ông ta đã đánh thím một cái như thế rồi, liệu ông ta có nghe lời thím nữa không?”, Hàn Tử Hiên hỏi.  

“Ông ta dám không sao!”  

Lưu Tú Cầm trừng mắt đáp: “Việc này để thím xử lý, sao ông ta lại dám không nghe chứ!”  

Tiếp theo, Lưu Tú Cầm cũng thay đổi sắc mặt, ôn tồn nhìn về phía Lâm Thanh Đế, nói: “Thanh Đế, chúng ta thảo luận một chút chuyện giữa cậu và Hàn Tuyết đi…”  

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, xe của Lưu Tú Cầm đã bị mở ra, Âu Dương Ngọc Quân nối sợi dây số liệu vào hệ thống điện tử trên xe của bà ta, bắt đầu tải dữ liệu được ghi chép lại về.  

Trong nhà chính của nhà họ Hoắc, Diệp Phàm đang nằm trên giường, trên các bộ vị từ phần eo cho đến ngực đều ghim mấy cây châm bạc, trên đầu Hoắc Dịch đầy mồ hôi, những cây châm bạc này đều đang do ông ta sử dụng.  

Chỉ có điều, ông ta lại dùng chúng dưới sự chỉ đạo của Diệp Phàm.  

Trên đầu ông ta đầy mồ hôi, một phần là do tâm trí và nội lực đang bị tiêu hao rất nhiều, hai nữa là vì ông ta đang kích động.  

Không ngờ Diệp Phàm lại hướng dẫn cho ông ta sử dụng “Hàng Ma Trấn Hồn Châm”, phương pháp trị liệu này ông ta mới chỉ được nghe nói, không ngờ rằng Diệp Phàm lại có thể sử dụng được nó.  

Phương pháp dùng châm này chính là cách mà Diệp Phàm đã dùng để trị liệu cho Hạ Sương Nhi. Thể chất của Hạ Sương Nhi giống như một cái cốc chứa độc, độc hoa Bỉ Ngạn, chẳng những khiến cơ thể bị thương mà tâm hồn cũng bị tổn thương, dùng phương pháp trị liệu này là thích hợp nhất.  

Bản thân Diệp Phàm thì lại không quá phù hợp để dùng nó, xem như dùng cách thức đao to búa lớn để trị một căn bệnh vặt mà thôi. Chỉ có điều như vậy thì cũng có hiệu quả, có thể trấn áp được độc tố, ép chúng tập trung vào một nơi.  

“Anh Phàm, anh sao rồi?”  

Lúc này, Âu Dương Ngọc Quân được một người làm của nhà họ Hoắc dẫn tới, anh ta còn dẫn theo cả Hy Hy.  

“Anh ơi…”  

Hy Hy chạy tới, trong đôi mắt to của cô bé là sự lo lắng.  

Diệp Phàm cười một tiếng: “Tôi không sao, có lấy được thứ cần lấy không?”  

Gương mặt Âu Dương Ngọc Quân tối sầm xuống, cậu ta liếc mắt nhìn Hàn Tuyết một cái, hạ giọng nói: “Lấy được!”  

“Vậy là tốt rồi, cậu cứ đợi đó đi, lát nữa lại giúp tôi!”