Phá Quân Mệnh

Chương 463



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Mẹ, mẹ điên rồi ư, bây giờ Diệp Phàm đang là bệnh nhân đó!”  

Hàn Tuyết đẩy cửa chạy đến quát lớn, động tác vừa rồi của Lưu Tú Cầm làm cho cô cảm thấy tức giận.  

“Mẹ cũng đều là vì con!”, rất bất ngờ, Lưu Tú Cầm lại không hề tức giận, bà ta không hiểu vì sao bản thân lại nói ra câu này, chỉ lập tức đi đến chỗ Hàn Tuyết.  

Advertisement

“Ông Hàn, ông không cần đi cùng tôi, tôi đi bàn chuyện riêng”.  

Advertisement

Lưu Tú Cầm không cho Hàn Tại Dần đi theo, một mình một hướng đi ra bên ngoài, bà ta phải nhanh một chút nói cho Lâm Thanh Đế biết tình hình ở chỗ này, tránh cho đêm dài lắm mộng.  

Trong lòng Diệp Phàm cười nhạt. Gan của Lưu Tú Cầm cũng lớn thật, cứng đầu cứng cổ tương đương với việc gián tiếp thừa nhận chuyện mà bà ta đã làm, chắc hẳn là tin rằng anh nhất định phải chết, nên bà ta mới không hề kiêng dè chút nào!  

Đêm xuống rất nhanh, Diệp Phàm cho tất cả mọi người ra ngoài, không cho một ai ở lại bệnh viện, mặc kệ Hàn Tuyết nói thế nào, Diệp Phàm cũng đều xị mặt xuống, thậm chí nếu không đi, Diệp Phàm dọa sẽ không tiếp tục điều trị nữa.  

Hàn Tuyết không hiểu lý do tại sao, Diệp Phàm cũng không có nói, trong lòng cô mang theo lo lắng mà rời đi, ngay cả Âu Dương Ngọc Quân cũng không ngoại lệ.  

Lúc bọn họ đi ra cổng lớn bệnh viện, một chiếc xe việt dã màu đen từ bên ngoài đi vào trong, mỗi khi bọn họ đi qua một người, bên kia đều đánh dấu lại.  

“Những người bên cạnh mục tiêu đều đã rời đi hết rồi, phải chờ đợi thời cơ để hành động, nhất định phải một phát gi3t chết!”, bên trong xe vang lên tiếng nói lạnh như băng.  

Màn đêm đã buông xuống, trăng sáng trên cao, người đến bệnh viện cũng dần giảm bớt, cửa xe việt dã mở ra, một người đàn ông mặc áo blouse trắng, đầu đội mũ đeo khẩu trang đi vào trong bệnh viện.  

“Mười một giờ, không sai, đến lúc rồi!”, vừa nhìn qua thời gian, vừa thì thào tự nói.  

“Cạch, cạch..."  

Lúc này, cửa phòng đẩy ra, một người đàn ông mặc áo blouse đi đến: “Chào anh, tôi kiểm tra phòng buổi tối”.  

Diệp Phàm cười: “Xin cứ tự nhiên!”  

Nam bác sĩ cầm trong tay sổ ghi chép cùng bút, lập tức bước tới trước mặt Diệp Phàm, hỏi một vài vấn đề chung chung. Ngay lúc đang nói chuyện, người đàn ông mặc áo blouse hỏi: “Miệng vết thương của anh tôi cần xem qua một chút, xem có phải bị nhiễm trùng không, vì cái này cần phải ghi chép cẩn thận mỗi ngày, xin anh hiểu cho!”  

“Được!”, Diệp Phàm nâng tay, có vẻ khó khăn, nam bác sĩ vội vàng vươn tay, tỏ ra là đang giúp đỡ.  

Diệp Phàm cũng không có phản đối, để cho nam bác sĩ bỏ lớp băng gạc ra, chính lúc này, hành động của nam bác sĩ thay đổi ngay lập tức.  

Nam bác sĩ kia lấy chăn ném thẳng lên đầu của Diệp Phàm, lấy tay bịt miệng Diệp Phàm lại, tay kia đang cầm chiếc bút máy sắc nhọn hướng thẳng đến tim của anh.  

Tất cả đều xảy ra quá nhanh, trong lúc đó, sắc mặt nam bác sĩ không chút thay đổi, giống như đã làm chuyện này không phải lần đầu.  

“Rắc..."