Phá Thai [Sê-Ri Nguy Hiểm Rình Rập]

Chương 8



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[SÊ-RI NGUY HIỂM RÌNH RẬP]

PHÁ THAI (phần

Tác giả: 庄小白

Dịch: Khắp xó xỉnhh

- --------

Cũng không biết tại sao, đột nhiên con bé lại đổi hướng quay về phía một con hẻm.

Tôi giảm tốc độ video xem lại vài lần, cuối cùng phát hiện trước khi đi vào ngõ nhỏ, có một đoạn động tác con bé chợt dừng lại, giống như có ai đó đang gọi nó.

Nhưng con hẻm đó nằm ở vùng điểm mù, vì vậy không thể ghi lại được hình ảnh ở đó.

Tôi chỉ có thể copy lại rồi gửi vào điện thoại di động của mình, có thể nộp cho cảnh sát trong thời gian tới.

Dù sao đoạn video này cũng đủ để chứng minh rằng Tiểu Như không đi lạc.

Lúc tôi ra khỏi quán phở thì trời đã tối.

Gửi video cho cảnh sát, về đến nhà, mẹ tôi đang thất thần ngồi trên giường trong phòng ngủ, đèn tắt.

“Bố con đâu?”

Lúc này mẹ tôi mới hoàn hồn lại. ”Ông ấy đi in ảnh của Tiểu Như. Bảo là phát cho hàng xóm với người qua đường, nhờ họ tìm giúp.“

Tôi không phải là người giỏi an ủi, chỉ có thể khuyên mẹ một cách khô khan: "Mẹ... Mẹ đừng lo lắng quá..."

Mẹ tôi lau mặt, nhẹ nhàng nói: "Mẹ không sao. Con làm gì thì cứ làm đi, mẹ ngồi đây một lát."

Tôi đóng cửa lại rồi quay người đi, bật đèn bếp.

Đã một ngày không ăn gì, tôi đói đến mức hoa cả mắt, dù sao thì cũng không thể không ăn.

Nấu một tô mì ăn liền.

Tôi có thói quen xem điện thoại khi ăn, lúc này mới phát hiện mình nhận được một tin nhắn.

Từ tài khoản WeChat có tên Tiểu Hoan.

Cô ta nói: "Em gái anh đang ở trong tay tôi. Nếu muốn cứu nó, hãy đến gặp tôi ngay bây giờ. Một mình. Đừng mang theo cảnh sát."

Tôi ném đũa xuống, cầm lấy điện thoại, định chất vấn cô ta rốt cuộc muốn làm gì, nhưng lại nhớ đến cô gái bình thường trong bức ảnh thì không thể hiểu được mục đích của cô ta.

Bất luận như thế nào, ít nhất cũng phải đến gặp người đó.

Vì vậy, để tránh bứt dây động rừng, tôi chỉ nhắn lại: “Gặp cô ở đâu?”

Một lúc lâu sau, điện thoại rung lên, gửi tới là 1 định vị.

Bát mì vẫn còn bốc khói, nhưng tôi không thể ăn được nữa.

“Mẹ, ở trường con có việc gấp, con phải đi đây.”

Mẹ ở trong phòng lên tiếng trả lời, không hỏi nhiều.

Ban đêm trời nổi gió nên tôi vơ lấy áo khoác, leo lên taxi đi thẳng đến địa điểm.

Khoảng cách năm cây số không gần không xa.

Thông tin cho thấy đó là một quán cà phê, thoạt nhìn môi trường xung quanh cũng không tệ lắm.

Nhưng có lẽ cũng muộn rồi, quán không có nhiều người.

Tôi tìm một chỗ trong góc, tùy tiện gọi một ly kiểu Mỹ, quan sát những người trong quán.

Hiện tại có tổng cộng bốn người trong cửa hàng.

Một bà mẹ cùng đứa con đứng ở cửa, một ông anh đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, còn có một thiếu nữ đứng trước quầy nhận order.

Tôi lấy bức ảnh Trần Hổ gửi cho tôi ra xem.

Sau nhiều lần so sánh, mới xác định Lý Mỹ vẫn chưa đến.

Còn phải chờ đến khi nào?

Tôi cúi đầu định nhắn hỏi khi nào cô ta đến.

Thì đột ngột trước mặt tối lại, có người chắn sáng.

Là một cô gái còn trẻ tuổi.

Cô ấy hỏi tôi: “Anh chàng đẹp trai, ở một mình à?”

Tôi ngước nhìn đánh giá cô ta, ăn mặc táo bạo, diện mạo khá đẹp, nhưng đó không phải là kiểu tôi thích.

Vì vậy trực tiếp từ chối cô ta, “Xin lỗi, tôi có hẹn rồi.”

Cô ta đột nhiên mỉm cười, “Trang Khâm, quả nhiên anh không nhận ra em. Em là Lý Mỹ.”

“Lý Mỹ?”

Tôi nhíu mày lặp lại, phản ứng đầu tiên chính là nghi ngờ.

Dù sao người trước mặt cùng cô gái trong bức ảnh có hai khuôn mặt hoàn toàn khác nhau.

Thấy tôi ngạc nhiên, cô ta nhẹ nhàng giải thích: “Em phẫu thuật thẩm mỹ rồi, tốn không ít tiền.”

Người phục vụ bước tới đặt lên bàn hai tách cà phê và một vài món tráng miệng đẹp mắt.

Cô ta xoay xoay bức ảnh trên bàn, lúc sau mới hỏi tôi: "Redvelvet quán này ngon lắm, có muốn thử một chút không?"

Tôi nhìn cô ta chằm chằm, hỏi: "Cô là tiểu tam của bố tôi."

Cô ta cũng không ngẩng đầu, "Nếu anh đã biết rồi thì còn hỏi làm gì? ”

Tôi có chút tức giận.

Không ngờ đối với việc phá hoại gia đình người khác cô ta lại có thái độ như vậy, đột nhiên có chút dự cảm không lành.

"Cô bắt cóc em gái tôi, muốn tiền phải không? Muốn bao nhiêu, tôi cho cô."

"Em không muốn tiền." Người đối diện lắc đầu khẽ cười một tiếng, nhưng trên mặt lại không hề có ý cười.

“Em muốn anh lấy em.”

Tôi sững sờ, mất một lúc mới tìm lại giọng nói của mình, “Ý cô là gì?”

“Không phải anh rất thông minh sao, sao lại không hiểu?” Cô ta đặt nĩa xuống, nhìn về phía tôi, "Em gái anh đang ở trong tay em. Nếu anh muốn em thả nó ra, thì hãy kết hôn với em. Em muốn xem biểu cảm đặc sắc trên mặt bố anh sau khi biết tin em kết hôn với con trai ông ta. Em không quan tâm sau đó anh làm gì, ly hôn hay kiện cáo cũng không sao cả. Dù sao hiện tại cũng chỉ có một cách duy nhất cứu em gái anh, nếu không một cô gái nhỏ bị mấy gã đàn ông canh giữ, cũng không nhất định xảy ra chuyện gì. ”

Cô ta cúi đầu gảy gảy chiếc bánh, trong lời nói mang theo ý đe dọa.

Tôi nắm chặt tay, muốn trực tiếp đánh cô ta một trận, nhưng nghĩ đến Tiểu Như, tôi phải kìm lại cơn tức giận của mình.

"Hà tất phải như vậy? Nếu cô muốn tiền, tôi sẽ tìm cách cho dù số tiền đó nhiều như thế nào. Nhưng làm như vậy sẽ hại cả đôi bên. Điều đó có ích lợi gì cho cô đâu?"

“Lợi ích?” Cô ta cúi đầu vuốt ve móng tay, cười khẽ, “Em không cần lợi ích gì. Đây là trả thù. Trả thù thôi. Vốn chính là cá chết lưới rách. Thà không biết xấu hổ.”

Tôi sững sờ, không nghĩ tới mục đích này của cô ta.

Như vậy, hẳn là cô ta đã ngả bài với bố tôi, trách không được lại bắt cóc Tiểu Như.

Đang lúc tôi đang suy nghĩ xem nên giải quyết thế nào thì người bên kia đột nhiên nổi giận, đập bàn tiến tới trước mặt tôi, "Anh nên đồng ý đi, nếu không cả đời em gái anh sẽ bị hủy hoại!"

Âm thanh đập bàn quá lớn, đến nỗi thu hút những người khác trong quán cà phê nhìn sang.

“Anh có đồng ý không đây?” Cô ta cao giọng, hiển nhiên là tâm tình không ổn.

Để ổn định cô ta, tôi chỉ có thể cắn răng đồng ý trước.

Thấy tôi gật đầu, lúc này cô ta mới ngồi lại, hung dữ nhìn tôi chằm chằm, “Ngày mai 8h30, anh mang theo sổ hộ khẩu đến cửa Cục dân chính.”

Tôi nằm trên giường, nhưng không hề buồn ngủ.

Dưới gối, là cuốn sổ hộ khẩu mà tôi mới trộm được.

Không biết Tiểu Như đang ra sao, liệu con bé có được ăn ngon hay không...

Tôi không khỏi lo lắng, nhưng không dám nghĩ tới, chỉ có thể tắt đèn, nhắm mắt lại.

Khi bình minh ló dạng, tôi lập tức đứng dậy rửa mặt đơn giản, rồi bắt taxi đến Cục Dân chính.

Cả đêm tôi không ngủ nên không dám lái xe.

Trong xe có radio, tôi dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Người tài xế lại hay nói, hỏi tôi: "Sớm như vậy đã đi cục Dân chính, muốn kết hôn à. Mà sao chỉ có một mình?"

Tôi lười ứng phó, nên mặc cho tài xế tự nói một mình.

"Gần đến nơi rồi. Cậu chuẩn bị đồ đi. Ở đây không có chỗ đậu xe. Phải xuống xe nhanh một chút."

Tôi đáp: "Ok".

Mở cửa xe ra liền thấy được bảng hiệu của Cục dân chính. Lý Mỹ đang đứng ở cửa, trên người mặc một chiếc váy đỏ, đi giày cao gót và đeo một cặp kính râm.

Dường như cô ta thực sự đến để kết hôn.

Tôi nhìn xung quanh một vòng.

Chỉ có một chiếc ô tô màu đen đậu cách đó không xa, có lẽ là do còn quá sớm nên không thấy nhiều người.

Thấy tôi đến, cô ta tháo kính râm xuống, nói: “Anh đến sớm thế, có phải là rất muốn cưới em không?”

Tôi lấy điện thoại ra, cau mày, “Cô nói là tám giờ rưỡi.”

Cô ta bĩu môi, “Đùa một chút cũng không được."

Tôi không nói gì, lập tức đẩy cửa đi vào.

Thủ tục đăng ký kết hôn không phức tạp, điền đơn, chụp ảnh và cấp giấy chứng nhận.

Chờ đến phiên chụp ảnh, có lẽ do thói quen nghề nghiệp, người quay phim gỡ máy ra nhắc nhớ: “Tiên sinh, mời anh cười một cái.”

Lòng tôi sốt ruột, nhưng vẫn phải làm theo.

“Tiên sinh, tiến lại gần vợ anh một chút.”

Tôi chỉ muốn tốc chiến tốc thắng để đảm bảo an toàn cho Tiểu Như. Tôi thực sự không có kiên nhẫn.

“Không cần, chụp nhanh đi.”

Thấy mặt tôi trầm xuống, người quay phim im lặng và nhanh chóng chụp vài tấm hình.

Chụp ảnh xong tôi lập tức cởi áo trắng ra.

“Em gái tôi đâu?”

Lý Mỹ như không nghe thấy điều này, cầm lấy bức ảnh vừa rửa xong, cong môi “Nhìn đi, hai chúng ta khá xứng đôi. Quả nhiên có tiền thật là tốt. Khuôn mặt xinh đẹp này của em... ”

Vẻ mặt hạnh phúc say mê.

Tôi nâng giọng, “Tôi hỏi cô, em gái tôi đâu?”

Cô ta bất mãn liếc tôi một cái, “Gấp cái gì, đợi lát nữa nhất định em sẽ cho anh gặp nó.”

Điện thoại rung lên, tôi lấy ra xem thử, cô ta vẫn đang soi gương để trang điểm lại.

Tôi không nhịn được hỏi cô ta: “Cô tốt nghiệp đại học loại giỏi, sao không làm gì đó mà lại đi làm tiểu tam?”

Cô ta quay đầu nhìn tôi một cách tự nhiên, “Nếu không thì lấy đâu ra tiền phẫu thuật thẩm mỹ? Không phẫu thuật thẩm mỹ trông em xấu xí như quái vật, thì làm sao mà sống nổi? ".

Tôi nhíu mày nghĩ đến bức ảnh. Tuy diện mạo ban đầu của cô ta bình thường nhưng chắc chắn không phải "xấu như quái vật "như cô ta nói.

“Trước đây cô không xấu.”

Nhưng tôi còn chưa nói xong, cô ta đã chế nhạo cắt ngang lời tôi, “Không xấu sao? Nói dối, nếu em không xấu, thì tại sao trước đây em thích anh như vậy, anh cũng không nhìn em lấy một cái? Nếu không phải xấu xí, tại sao em tốt bụng nhắc nhở Trần Hổ, Triệu Hoan nói dối anh ta, nhưng Trần Hổ lại bảo em nham hiểm lừa người, sau đó còn theo đuổi Triệu Hoan như một kẻ ngốc? Còn không phải vì cô ta xinh đẹp sao? Anh ta nói hết những gì em nói cho Triệu Hoan, Triệu Hoan hận em, nhân lúc em không chú ý thì đẩy em xuống bậc thang. Em phải làm sao với khuôn mặt đầy sẹo mà không phẫu thuật thẩm mỹ? Nói cho em biết làm sao! "

Cố kị người bên ngoài, cô ấy nén giọng, nhưng trong lòng kích động, khiến cho ngực kịch liệt phập phồng, "Cho nên em mới bất chấp dù có làm tiểu tam đi chăng nữa. Em cũng phải bảo vệ khuôn mặt này đi phẫu thuật thẩm mỹ để tồn tại. "

Cô cố nặn ra một nụ cười méo mó, "Bố anh thật là hào phóng, nhưng tại sao lại bảo không cần liền không muốn em! "

Điện thoại lại rung lên.

Tôi nhanh chóng đứng dậy, chạy ra ngoài cửa.

Lý Mỹ thay đổi sắc mặt đuổi theo tôi, "Anh định làm gì? Có phải hối hận không?"

Tôi không có thời gian để ý, liều mạng chạy đến bên chiếc xe đen bên đường, mở cửa sau.

Tiểu Như đang ngồi ở ghế sau, vừa thấy tôi liền nhào đến.

“Anh!”

Con bé sợ tới mức run lên vì sợ hãi.

Tôi ôm lấy Tiểu Như, xác định con bé không sao, lúc này mới có thể thả lỏng.

Lý Mỹ đứng cách đó không xa, kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, liên tục lẩm bẩm: “Làm sao có thể… làm sao anh biết nó bị đưa tới đây?”

Cửa trước xe mở ra, một tên đàn ông gầy gò bước xuống, há mồm liền mắng: "Mày là ai, cẩn thận không tao gọi cảnh sát!"