Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 3



Chương 03

Edit: Sabi

Chín giờ tối.

Ngô Vu ra khỏi ga tàu điện ngầm, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, chỉ để lộ sống mũi cao thẳng và chiếc cằm trắng nõn. Hai tay cậu đút trong túi quần, bị bao quanh bởi dòng người đang đổ xô dồn về phía ăn chơi trụy lạc, cậu đi đến phố lớn Vĩnh Lợi ở trung tâm thành phố nơi hộp đêm KTV mọc lên như nấm, sau đó cúi đầu chui vào cửa sau của một quán bar như xe nhẹ chạy đường quen.

Ting…….

Chuông vàng trên sàn đấu vừa vang lên, lập tức tiếng vỗ tay, tiếng reo hò, tiếng huýt sáo nổi lên tứ phía, thiếu chút nữa lật tung nóc nhà. Trọng tài kiêm người chủ trì bước nhanh về phía trước, cầm tay người thắng cuộc giơ lên thật cao, âm thanh phấn khích vang khắp khán đài: “……. ‘Cơn Lốc Đỏ’ lại chiến thắng! Đây là chiến thắng thứ bảy liên tiếp của anh ấy, bảy trận thắng liên tiếp! Người thách đấu tối nay vẫn chưa thể lưu lại tên họ trên sàn đấu này………!”

Võ sĩ Việt Nam khoác chiến bào đỏ thẫm lạnh lùng nhìn xuống khán đài bằng nửa con mắt, kẻ thua cuộc chỉ có thể che cái lỗ tai đang chảy máu nghiêng ngả bò dậy, hùng hổ chui ra khỏi võ đài, rất nhanh đã biến mất sau khán đài đang hết sức phấn khích.

“Chúc mừng những vị khách đã đặt tiền cược vào ‘Cơn Lốc Đỏ’! Hãy cho chúng tôi xem tỷ lệ cược tiếp theo của anh ấy là bao nhiêu — 1:3! Tỷ lệ cược cho trận đấu kế tiếp của Cơn Lốc Đỏ là 1:3! Tỷ lệ cược của bên xanh là 1:3,8!!”

Tỷ lệ cược sít sao đã đẩy cảm xúc của người xem lên đến đỉnh điểm, ánh đèn rực rỡ dưới khán đài điên cuồng nhấp nháy, tiếng hoan hô dồn dập, vô số người chen lấn ném tiền vào thùng tiền màu đỏ.

“Liệu ‘Cơn Lốc Đỏ’ có thể kéo dài huyền thoại bất bại của anh ấy không? Phải chăng đối thủ đánh bại anh ấy còn chưa ra đời?!” Người chủ trì hét vào micro đến khàn giọng: “Đừng rời khỏi! Chúng tôi sẽ trở lại sau nửa tiếng nữa!!”

Tiếng người sục sôi xuyên qua bức màn khép hờ truyền đến phía sau sàn đấu, xé rách màng nhĩ. Ngô Vu cởϊ áσ khoác ra, treo lên móc áo, trong lúc giơ tay chiếc áo phông màu đen phác họa ra đường cong bả vai mảnh khảnh tháo vát.

“Năm mươi ngàn tệ, quy tắc cũ, trước hai sau ba.” Ông chủ quán bar đẩy xấp tiền giấy đến trước mặt cậu vỗ một cái, ngón tay béo đến mức thịt lòi ra khỏi mép cái nhẫn vàng bự: “Tiền thùng rút 10% khen thưởng rút một nửa, cậu muốn gia nhập làm nhà cái cũng được, ài, anh nói thật đây là đãi ngộ đặc biệt chỉ dành riêng cho chú em thôi đó! Đừng bảo anh em không chiếu cố chú!”

Ngô Vu cúi đầu cởi giày, mặt vô cảm nói: “Tôi không làm nhà cái.”

“Hài…….. Chú em cũng thật là!” Ông chủ béo tỏ vẻ tốt bụng đút gan lừa, kéo bả vai cậu tới gần hơn, chân thành nói: “Anh có thể nói rõ với chú mà. Người Việt Nam bên trong đã đánh bảy trận, mỗi trận không phải đổ máu thì chính là gãy xương. Tuần trước, nhà vô địch Quảng Đông hiện vẫn đang còn nằm điều trị trong ICU kìa, anh đây phải mất trắng số tiền điều trị này đó……. Anh cũng đâu dễ dàng gì? Chú xem anh làm nhà cái cố định cũng đâu dễ sống gì cho cam?! Đấy, hôm nay hoàn toàn phải dựa vào chú em rồi, thôi anh không nói nhiều nữa, tiền cược hôm nay rút thêm cho chú 10% nữa, tối nay anh em mình làm chủ làm bữa rượu, kêu hai cô nàng thật đẹp!………..”

Ngô Vu gạt tay hắn khỏi vai mình, vỗ vỗ mu bàn tay béo múp kia:

“Thôi khỏi, chiết khấu đi.”

Ông chủ béo suýt nữa sặc nước miếng của chính mình, trơ mắt nhìn cậu xoay người đi ra khỏi phòng thay quần áo.

“Cậu, cậu, này………” Khóe miệng lão béo co rút, chợt nhìn thấy chiếc áo khoác bạc màu được giặt sạch sẽ treo trên móc, không khỏi đau lòng ôm đầu: “Cậu đúng là quỷ tham tiền! Kiếm bao nhiêu tiền như vậy là định mang theo vào trong quan tài phỏng? Có hôm nay không có ngày mai, cho cậu tham chết luôn đi!”

Ngô Vu một tay vén tấm màn, quay đầu dòm hắn.

Ông chủ béo: “…………..”

Ông chủ quán bar đã thấy rất nhiều võ sĩ, nghề này rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ, tiền tời nhanh, có rất nhiều người ăn uống chơi gái đánh bạc sống một cuộc sống mơ mơ màng màng. Rất nhiều võ sĩ xuất chúng chiến đấu mấy năm trời, sau cùng chỉ còn lại một thân tàn phế, một xu cũng không tiết kiệm được.

Nhưng người thanh niên trước mắt này thì khác.

Đôi mắt của Ngô Vu không u ám cũng không tàn bạo, phần lớn thời gian đều không gây ra lực sát thương gì, thậm chí có thể dùng từ thản nhiên để hình dung. Nhưng chẳng hiểu sao, tất cả mọi người ai cũng nói tính tình cậu em này rất tốt, chỉ riêng ông chủ quán bar vẫn luôn cảm thấy sau trong đáy mặt cậu có thứ gì đó nặng trĩu.

“Hài! Cậu xem cái miệng quạ của tôi này!” Ông chủ béo giả bộ vỗ vỗ lên cái mặt tròn vo của mình: “Phỉ phui! Đồng ngôn vô kỵ gió lớn thổi đi, đồng ngôn vô kỵ gió lớn thổi đi ha!”

Ngô Vu nhìn hắn gật đầu, dưới sàn đấu cách đó không xa tiếng ồn ào càng ngày càng lớn:

“Việc làm ăn của anh càng ngày càng lớn, cẩn thận dẫn cảnh sát tới. Thấy đủ rồi thì thu tay đi.”

Lão béo: “Hầy……… Miệng cậu còn quạ đen hơn miệng tôi rồi đó, bên ngoài nhiều kẻ gϊếŧ người phóng hỏa tham nhũng cướp bóc như thế, cớm điều tra tôi làm gì, ha, điều tra tôi làm gì, mấy thằng cớm đó sao có thể điều tra tôi được………..”

Ngô Vu không để ý tới hắn nữa, xoay người đi qua hậu đài, đi thẳng tới phòng vệ sinh cuối hành lang.

Một góc dưới võ đài, ánh mắt âm trầm tàn bạo của võ sĩ Việt Nam ghim chặt vào Ngô Vu, cho đến lúc cậu đi vào phòng vệ sinh, mới thu hồi tầm mắt lạ, khinh miệt hừ một tiếng.

“Cậu cẩn thận thằng oắt kia cho tôi, nó là người nhà cái tìm tới.” Sư phụ đứng bên cạnh hắn sai người đấm bóp đưa nước cho hắn: “Tôi nghe ngóng rồi, người này bình thường không ra sân, nhưng mỗi khi có người nơi khác tới thắng liên tiếp quá nhiều, tên béo kia sẽ ra giá cao tìm nó tới ứng đài, không nghe ngóng được lai lịch, xuất phát với tỷ lệ cược thấp như vậy cho thấy nhà cái rất có lòng tin với nó.”

“………….”

Võ sĩ Việt Nam nhận lấy khăn lông, thuận tay ném mạnh lên cột trụ của võ đài.

“Bộ dáng trông đẹp đấy, gối thêu hoa mà thôi.” Hắn cười nhạo nói, trong ánh mắt phản đối của sư phụ nhảy lên sàn đấu.

Ting………!

Chuông vàng bị gõ mạnh một cái, trọng tài nhanh chóng lui ra, dưới đài tiếng huýt sáo chói tai và tiếng reo hò rầm rầm vang dội. Võ sĩ Việt Nam cởϊ áσ choàng đỏ ra ném đi, để lộ nửa thân trên cơ bắp vạm vỡ khoa trương, nhổ nước bọt vào lòng bàn tay, ác ý nhìn về phía đối thủ của mình; Ngô Vu đứng tại chỗ, áo phông ngắn tay quần đùi thể thao, cúi đầu hoạt động bả vai, vài sợi tóc đen xõa xuống trán lay động trước mắt cậu.

“Lên! Lên! Đánh nó!”

“Lên đi cơn lốc đỏ! xxx con mẹ nó!!”

………

Ngô Vu ngước mắt lên, hai mắt sáng quắc, tiếng ồn ào lập tức tan biến, hơi thở quanh người đông lại.

“Thằng chó,” võ sĩ Việt Nam giễu cợt, lao tới như tia chớp.

Loại sàn đấu này, quy tắc duy nhất chính là không có quy tắc. Không găng tay, không bảo hộ, đánh đầu đá háng, răng cắn tay xé, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào nhằm theo đuổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ máu me; hai năm đầu khi tin tức không kín kẽ thế này, rất nhiều sàn đấu không ngại sống chết, cũng chỉ có quán bar của lão béo này là còn chú trọng đối nhân xử thế, đến nay cũng chưa từng xảy ra án mạng, chính vì vậy mà càng ngày càng khuếch trương, thậm chí còn có thể hấp dẫn mấy tay võ sĩ đen ở các nước Đông Nam Á chạy tới kiếm tiền.

Ngô Vu hơi ngả người về phía sau, nắm đấm ác liệt sượt qua. Võ sĩ Việt Nam không nghĩ tới cậu có thể tránh được, ồ một tiếng thuận thế xoay người, bắt lấy khuỷu tay của Ngô Vu, nhấc cậu lên không rồi quăng xuống!

“Húuuuu………” Khán đài nổ tung rồi nhao nhao dừng lại.

Bịch!

Võ sĩ Việt Nam thực hiện một cú ném qua vai, quẳng manh Ngô Vu xuống, phần lưng đập xuống đất, phát ra tiếng va chạm nặng nề!

“……………!” Ngô Vu lập tức cảm thấy lục phủ ngũ tạng xoắn lại với nhau, như thể hai mươi cái xương sườn đồng thời nát bấy, một ngụm máu tươi xộc thẳng lên cổ họng, thân thể dưới lực quán tính nẩy lên, trực tiếp đối đầu với một cú đấm thép của võ sĩ Việt Nam.

“Kết thúc!” Ai đó thốt lên.

Lão béo khoanh tay dựa vào khung cửa phía sau võ đài, hờ hững phun ra hai chữ: “Chưa đâu.”

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, nắm đấm của võ sĩ Việt Nam đột ngột dừng lại, như đấm vào tường bông, không thể tiến về phía trước chút nào nữa. Giữ tư thế nằm ngửa, Ngô Vu dùng một động tác tay vô cùng kỳ dị xảo quyệt vặn ngược cánh tay của võ sĩ Việt Nam, sau đó phát lực, răng rắc!

Đầu võ sĩ Việt Nam nổ tung.

Cánh tay của hắn bị bẻ cong hết mức theo hướng ngược lại, đốt xương cùi chỏ trật khớp!

Quá nhanh, đừng nói là mắt thường, cho dù tua ngược với tốc độ gấp đôi cũng chưa chắc có thể thấy rõ động tác của Ngô Vu. Cậu lăn một vòng rồi đứng dậy, võ sĩ Việt Nam còn chưa kịp ngẩng đầu lên đã bị khóa cổ, chỉ nghe xương cổ “Rắc!” một tiếng; khán giả đứng gần sàn đấu nhất chỉ cảm thấy hoa mắt, Ngô Vu không biết dùng cách nào xoay đầu gối một cái đã vật đối thủ xuống đất một cách gọn ghẽ, cánh tay từ phía sau móc lấy cổ họng võ sĩ Việt Nam, vặn một phát!

Từ triền đấu cận chiến đến chuyển bại thành thắng, từ đầu đến cuối có lẽ còn chưa tới ba giây đồng hồ, xung quanh phút chốc an tĩnh rồi đột nhiên bùng nổ: “Hay!!”

“!#@$%^&*…………..” Võ sĩ Việt Nam dùng hết sức lực cũng không phát ra được tiếng nào, chỉ cảm thấy xương cổ cong lại từng chút một, máu huyết toàn thân xông ngược lên đỉnh đầu, hai mắt ứ máu đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Ngô Vu……….

Ngay giây phút đó, người thanh niên hoàn toàn trút bỏ hình tượng không nóng không lạnh lặng lẽ trên người mình, lộ ra một mặt hoàn toàn đối ngược từ sâu trong linh hồn.

Ánh mắt của cậu dường như đã hoàn toàn thay đổi. Nếu người võ sĩ nọ còn tỉnh táo, chắc chắn sẽ cảm thấy sợ hãi mới đúng.

Nhưng đáng tiếc, giờ phút này không một ai có thể nhìn thấy cảnh này.

“Đánh chết hắn! Đánh hay lắm!”

“Đánh nữa đi! Đánh nữa đi!”

“Đánh chết nó! Đánh chết nó!”

……..

Tiếng reo hò từ bốn phương tám hướng càng lúc càng dâng cao, dần dần biến điệu hóa thành nhạc nền méo mó. Ngô Vu nhìn tia máu càng ngày càng giăng đầy trong con ngươi võ sĩ Việt Nam, nhìn thấy cái miệng tím tái của hắn cố sức mở ra đóng vào mấy cái, không phát ra tiếng.

Nhưng cậu vẫn hiểu, đó là một câu chửi tục,

Cậu từng nghe qua cũng rất quen thuộc với rất nhiều phương ngữ.

Thực tế đã nhiều năm trôi qua nhưng vẫn không có gì thay đổi, dù ở Miến Điện, Chiang Rai, hay sau khi về nước, dù thành tâm cống hiến sức lực vì ai hay vì ai bán mạng; từ đầu đến cuối cũng chỉ là lặp đi lặp lại những chuyện tương tự mà thôi.

Ngô Vu thất thần trong chốc lát, cùi chỏ theo bản năng sử dụng lực đạo mà cậu quen thuộc nhất. Giây tiếp theo, rắc một tiếng, đó là tiếng xương cổ vỡ vụn, đôi mắt võ sĩ nọ lồi ra, máu từ mũi và miệng đột nhiên bắn ra như hai mũi tên!

Ting ting ting ting ting!

Tiếng chuông vàng vang dội khiến Ngô Vu hoàn hồn, buông võ sĩ nọ ra. Cũng may cậu chưa kịp hạ sát chiêu, người sau lảo đảo quỳ xuống, quằn quại không ngừng, vừa ho khan dữ dội vừa nôn mửa điên cuồng, quán bar đã sớm sắp xếp xong nhân viên cấp cứu mang cáng xông lên sàn đấu.

Trọng tài nắm tay Ngô Vu giơ lên cao, lạc giọng rống to cái gì đó, nhưng Ngô Vu không nghe rõ. Bầu không khí xung quanh trở nên quyết liệt, người thắng tiền kích động hóa rồ, kẻ thua tiền thì liều mạng ném hết những thứ có trong tay có thể ném ném hết ra bên ngoài, “ XX đi chết đi”, “Cút về” tiếng chửi mắng xen lẫn tiếng reo hò, tất cả mọi người đều gào lên nhảy về phía trước, như điên như dại.

Ngô Vu nhắm mắt lại.

Cậu rút tay về, đi về phía sau sàn đấu, khóe mắt quét qua quỷ quái yêu ma, đột nhiên dừng lại.

Dưới võ đài cách đó không xa, một người đàn ông khoảng hai ba chục tuổi, mặc sơ mi đen, quần tây đen, đi giày da, đang ngồi trên khán đài, từ quần áo đến khí chất đều hoàn toàn không ăn khớp với xung quanh. Ánh đèn ngũ sắc nhấp nháy chiếu vào đáy mắt anh ta, soi sáng vẻ mặt rạng rỡ phát sáng, mà anh ta cứ như vậy bình tĩnh nhìn Ngô Vu mỉm cười vỗ tay.

Ngô Vu hơi nheo mắt lại.

Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên có tiếng gió lay động.

Không biết từ lúc nào, võ sĩ nọ đã giật được một chai rượu vỡ từ dưới sàn đấu lên, hắn giãy khỏi nhân viên cấp cứu, đôi mắt đỏ ngầu, lao thẳng về phía Ngô Vu!

Trong khung cảnh bị cồn rượu mà máu tươi kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến cực hạn, không một ai có thể phát hiện ra sự khác thường, ngay cả trọng tài đứng gần đấy cũng không kịp phản ứng, võ sĩ nọ cầm mảnh thủy tinh sắc bén đâm thẳng vào lưng Ngô Vu!

Vù!

Ngô Vu đột ngột xoay người, mảnh thủy tinh kề sát rạch qua phía sau áo  phông, vải vóc lặng lẽ rách ra.

Cùng lúc đó, cậu túm lấy gáy của võ sĩ nọ, quét chân chặt vào mắt cá chân của đối phương, chỉ một cú đã làm đối phương mất thăng bằng, toàn thân ngã quỵ về phía trước, bổ nhào về phía cây cột trụ bén nhọn của sàn đầu.

Tiếng ồn ào rút đi, võ sĩ nọ chỉ còn cách cái đỉnh trụ nhọn hoắt trước mặt một xíu xìu xiu nữa, cái mũi nhọn to lớn đang nhanh chóng áp sát con ngươi, hắn nghe thấy tiếng cười độc ác của tử thần lúc bổ lưỡi hái xuống……..

Nhưng rồi chỉ nghe thấy: Bốp!!

Trước mắt võ sĩ nọ tối sầm, đau đớn, tư thế bổ nhào về phía trước ngừng lại; chỉ thấy tay Ngô Vu kê lên mắt hắn, nâng nửa người hắn lên, mu bàn tay dần dần cách đỉnh trụ sàn đài nửa tấc!

Một tiếng rầm nặng nề vang lên, Ngô Vu ném hắn ra ngoài, võ sĩ nọ rơi xuống ngã ngửa trên đất bị nhân viên cấp cứu và bảo vệ lao lên ba chân bốn cẳng khiêng đi.

“@#$%^&%………………….” Sư phụ của võ sĩ nọ nhảy lên võ đài, chắp tay cúi người nói gì đó, nghe ý thì hình như là cầu xin tha thứ thêm cám ơn. Nhưng Ngô Vu chỉ liếc ông ta một cái, lặng lẽ đứng đó một lúc rồi xoay người nhảy xuống khỏi sàn đấu.

Người đàn ông mặc âu phục đi giày da đứng từ xa nhìn về phía cậu, nhưng lần này tầm mắt của Ngô Vu không hề dừng lại trên người anh ta, đi thẳng trở lại phía sau sàn đấu.

“Chà, ba mươi ngàn,” ba xấp tiền giấy đặt trước mặt, lại một túi giấy khác bộp xuống bàn, chỉ nghe tiếng bộp cũng biết trọng lượng khá nặng, lão béo nhe răng cười đến mức không thấy mắt đâu: “Đây là hoa hồng, ông anh này cho chú thêm 20%, thế nào? Tôi biết anh Ngô của chúng ta nhất định sẽ thắng tên võ sĩ kia, có đúng không, có đúng không?”

Nhân viên xung quanh đều thuận theo tâng bốc, tiếng nịnh nọt bên tai không dứt.

“Chú em cũng đừng có ru rú trong nhà như vậy, tới đánh thêm vài trận đi, thừa dịp còn có thể kiếm được tiền thì cứ kiếm đi, ha?” Lão béo đặt mông chen chúc ngồi bên người Ngô Vu, tận tình khuyên bảo: “Lần sau lúc chú em tới đây, ra lắm làm nhà cái đi, không thì hai anh em bọn mình hùn vốn,  anh thấy cái khu phố Vĩnh Lợi cỏn con này cơ bản chẳng có cái sàn đấm bốc nào có ra hồn hết trơn, chúng ta phải nhìn xa trông rộng ra toàn bộ Tân Hải, thậm chí là toàn Hoa Bắc……….”

Ngô Vu thắt chặt dây giày, đứng lên vỗ vỗ vai của lão béo.

“Hở?” Lão béo thụ sủng nhược kinh.

“Sau này ván nào dưới hai trăm ngàn thì đừng tìm tôi.”

Ngô Vu rủ đầu, trong lúc lão béo đang há mồm cứng lưỡi xách túi tiền lên, dùng áo khoác bọc lại, kẹp dưới nách, chui ra khỏi cửa sau của quán bar.

11:40 phút, xe buýt công cộng lắc lư dừng lại trước trạm.

Ngô Vu một tay cắp cái áo khoác đã cuộn tròn lại một tay đút túi quần bước xuống xe, xuyên qua con phố dài vào đêm khuya, bước chân liên tục rẽ trái rẽ phải, đi vào con hẻm ngoằn ngoèo chật hẹp của khu thành cũ.

Cứ cách hai ngọn đèn đường thì có một ngọn đèn bị hỏng, ánh trăng chiếu sáng con đường đá quanh co, con đường vốn đã chật hẹp hai bên còn chất đầy đồ tạp nham của mỗi nhà: mảnh ngói, thùng nướƈ ŧıểυ, hộp carton, xe đạp nhị bát đại giang hoen rỉ bụi bám, xe ba bánh chở than đang phủ vải bạt chuẩn bị sáng mai đẩy đi bán sớm. Đèn trong mấy căn nhà trệt đã tắt, Ngô Vu cúi đầu đi ra khỏi hẻm nhỏ, bước chân thoăn thoắt nhẹ nhàng như âm hồn, dần dần khuất bóng vào ngã rẽ của một con hẻm quanh co vòng vèo khác.

Sau mấy giây, một đôi giày da chế tác hoàn hảo từ trong bóng tối đi ra, nhẹ nhàng dừng ở đầu lối rẽ, ánh trăng bàng bạc soi rõ khuôn mặt của người theo dõi, là người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi quần tây trong quán bar lúc nãy.

Anh ta hơi nhíu mày, do dự chốc lát, thở ra như nhận thua: “Ngô…….”

Một bàn tay thoáng hiện ra từ phía sau anh ta, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai bóp chặt cổ họng, bịch một tiếng, mạnh mẽ ấn anh ta lên tường đá!

Rào rào! Đá vụn trên bức tường rơi xuống rào rào như mưa.

“Tôi đã nói đừng đi theo tôi,” Ngô Vu ghé sát tai người theo dõi, nhẹ nhàng nói: “Lâm, Khang.”

“Khụ khụ khụ khụ…………” Lâm Khang ho khan một hồi lâu mới miễn cưỡng ngừng lại được, nhưng cổ họng bị bóp chặt không nói nên lời, chỉ đành giơ tay hướng về phía sau lưng Ngô Vu ra hiệu.

Ngô Vu hơi nghiêng đầu, quả nhiên nhìn thấy cách đó không xa, hai người mặc thường phục do dự dừng bước, vẻ mặt căng thẳng như đối mặt với kẻ thù, sau mấy giây đối đầu mới không cam lòng lui vào trong bóng tối.

Ngô Vu buông tay ra, Lâm Khang thở hồng hộc, vừa xoa cổ vừa bất đắc dĩ cười khổ nói: “Cậu xem, chúng tôi thực sự không có ác ý, đơn giản chỉ muốn bảo vệ cậu…………”

Ngô Vu ngắt lời anh ta, giọng điệu đều đều: “Không cần.”

Vẻ mặt của Lâm Khang không biết phải làm sao: “Bọn họ cũng chỉ nghe lệnh làm việc thôi……..”

“Cút!”

Ánh mắt Lâm Khang khẽ nhúc nhích, há miệng như muốn giải thích gì đó, nhưng Ngô Vu đã xoay người đi vào trong bóng tối.

“Này, Ngô Vu!” Lâm Khang đuổi lên mấy bước, vì nâng cao giọng nên lại ho khan, nhưng anh ta cũng không để ý, cứ như vậy vừa ho khan vừa cười vang nói: “Tôi rất thích cậu, hôm nào cùng ra ngoài uống rượu đi!”

Lần này ngay cả đầu Ngô Vu cũng không thèm quay lại: “Uống em gái anh.”

Lâm Khang không khỏi bật cười, sau đó biến thành cười to, lần nữa ngẩng đầu lên thì bóng dáng gầy gò lưu loát nọ đã biến mất ở cuối ánh trăng.

Ào một tiếng, nước nóng vẩy ra, trên tấm mành nhựa của nhà tắm nhanh chóng bị mấy giọt nước bắn lên tung tóe.

Trong làn nước chảy Ngô Vu nhắm mắt lại, ánh đèn xuyên thấu qua mí mắt mỏng manh, quầng sáng lờ mờ nhuộm khắp phòng, cơn đau âm ỉ quen thuộc từ phần xương sườn dần dần lan lên não, là cú ném qua vai cực kỳ mạnh của võ sĩ nọ. Tuy chưa đến mức đứt gân gãy xương nhưng muốn trở lại bình thường đoán chừng cũng phải mười ngày nửa tháng.

Cậu dù sao cũng đã qua cái tuổi có thể liều mạng rồi.

Có lẽ do tác dụng của hơi nóng, có một giây suy nghĩ của Ngô Vu lơ lửng trôi đi, từ sâu trong tiềm thức lộn xộn dần hiện ra một đôi mắt tàn bạo đỏ như máu, là tên võ sĩ vừa bị siết cố trên sàn đấu, đang liều mạng giãy dụa.

“Đánh! Đánh!”

“Đập chết nó!”

Đèn màu xung quanh sàn đấu rung chuyển lóa mắt, tiếng reo hò điên cuồng đợt sau cao hơn đợt trước.

“Đánh!”

“Đánh chết nó!”

“Đồ phản bội!”

Trong căn phòng tra tấn tối tăm, từng tiếng gậy đánh bóng đánh nát xương cốt, hoặc tiếng đầu lâu đụng vào vách đá, tất cả đều rõ ràng đến mức rợn người.

“Chó săn của cớm!”

“Không nói tao gϊếŧ chết nó!”

“Gϊếŧ chết nó!!”

………..

Vô số tiếng mắng chửi hỗn loạn nhấn chìm cậu xuống biển sâu, áp lực nước nhanh chóng mở rộng, cướp đi tia dưỡng khí cuối cùng trong phổi……

“Khụ, khụ, khụ, khụ!” Ngô Vu đột nhiên ho thành tiếng.

Cậu nhanh chóng sờ soạng tắt vòi hoa sen, thậm chí tay bị đụng cũng không có cảm giác, vịn tường từ từ ngồi xổm xuống đất, toàn thân run rẩy không ngừng. Từ não đến màng nhĩ ù ù, làm cho cậu nhất thời không phân biệt được ý thức và thực tại, qua một lúc lâu mới nghe được tiếng thở dốc dồn dập , như một con dã thú bị nhốt chật vật không chịu nổi, đó là chính cậu.

Không được, không được, cậu ép buộc chính mình, không thể tiếp tục như thế này nữa.

Nếu cứ tiếp tục thế này sẽ chết.

Không rõ là đến từ nỗi sợ hãi hay sự khao khát từ sâu thẳm trong linh hồn, khiến cậu nhanh chóng ép mình bình tĩnh lại, đứng lên dùng sức lau khuôn mặt ướt đẫm, dùng khăn tắm tùy ý quấn một vòng rồi ra khỏi phòng tắm đơn sơ, lúc ra cửa bóng nghiêng chợt lóe lên trong mặt gương mịt mù hơi nước, một hình xăm màu mực từ gáy kéo dài tới xương bả vai hơi nhấp nhô theo động tác của cậu.

Trên chiếc giường đơn trong phòng ngủ có mấy bộ quần áo thay giặt, Ngô Vu cầm lấy một cái quần dài rộng thùng thình mặc vào, cậu để trần nửa thân trên gầy gò, cậu lôi cái túi giấy từ trong chiếc áo khoác vừa mang về tối nay ra, đổ tất cả tiền lên bàn, đếm đi đếm lại hai lần, mượn quá trình này ổn định cảm xúc trong lòng mình, đầu óc hỗn loạn cũng dần dần khôi phục sự bình tĩnh và sáng suốt như thường.

Cậu quỳ xuống đất, kéo cái rương sắt dưới giường ra, ném túi giấy đựng đầy tiền vào. Trong rương đã có hai ba cá túi giấy giống như vậy, cậu lôi ra một cuốn sổ mỏng ghi lại từng khoản, vừa cẩn thận tính toán tổng số mới nhất, đúng như con số mà lúc nãy trên đường về nhà cậu đã nhẩm tính, là một con số khiến người ta tương đối hài lòng; cậu khóa kỹ rương sắt đẩy lại xuống giường, rồi đứng lên thả lỏng vai và cổ, thở ra một hơi thật dài như trút được gánh nặng.

Trên tường trong căn phòng phòng ngủ chật hẹp có treo một chiếc đồng hồ báo giờ, kim giây phát ra tiếng tích tắc khe khẽ, 12 giờ 30 phút đêm.

Ngô Vu một tay cầm khăn lông lau tóc, một tay bưng ly nước đá lên chậm rãi uống cạn, tầm mắt đảo qua giá sách đầu giường: “Giáo trình bằng chứng tội phạm”, “Đại cương nghiệp vụ cảnh sát ngoại giao”, “Giáo trình thông tin an ninh công cộng”, “Giáo trình khám nghiệm hiện trường phạm tội”……………

Từng hàng sách quen thuộc khiến cậu thất thần mất mấy giây, bất giác nhớ tới cấp trên hiện tại của mình, người đó nghe nói tuổi còn trẻ đã đứng đầu toàn chi đội trinh sát hình sự, quanh người bao phủ bởi rất nhiều hào quang như ngôi trưởng nổi tiếng, gia thế….., là một người cuồng công việc, mỗi ngày đều trưng ra cái vẻ mặt như người khác thiếu nợ năm triệu.

Ngô Vu tự giễu lắc đầu một cái.

Loại người trẻ tuổi tinh anh như Bộ Trọng Hoa, cách xa ba dặm vẫn có thể giống như một loại chất xúc tác khiến cậu cảm nhận được một luồng hơi thở mang tên “Không chọc nổi”.

Từ trong dãy sách chuyên nghiệp kia Ngô Vu lựa ra cuốn “Giáo trình thông tin an ninh công cộng”, loạt soạt lật tới trang mà tuần trước đang đọc dở, mò mẫm mắt kính đeo lên, tách một tiếng, bật đèn ngủ lên.

Làn gió đêm lướt nhẹ qua song cửa sổ, tấm rèm nhè nhẹ đung đưa.

Đột nhiên Ngô Vu như cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu lên.

“…………”

Cậu đứng dậy đứng dựa vào vách tường bên cạnh cửa sổ, dùng cây bút khều nhẹ cái rèm cửa, cau mày nhìn ra ngoài quan sát.

Dưới lầu tiểu khu cũ kỹ, con thiêu thân phật phật đâm vào đèn đường, bóng cây trong màn đêm quét ra một lớp mực hoặc đậm hoặc nhạt. Dưới bóng cây, một đốm lửa nhỏ chợt sáng chợt tắt, là tàn thuốc.

Lâm Khang yên lặng đứng dưới tàng cây, đèn đường kéo dài bóng dáng của anh ta, một tay anh ta cầm di động không biết đang đánh cái gì, một tay kẹp điếu thuốc, chợt giống như cảm nhận được gì đó, dừng động tác ngẩng đầu lên nhìn lại.

Nhưng ngay trước lúc tầm mắt của hai người chạm nhau, ngón tay Ngô Vu khẽ động một cái, rèm cửa sổ thoáng chốc lặng lẽ khép lại như cũ.

Quầng sáng của ngọn đèn đầu giường phác họa đường né gò má của cậu, lông mi từng cây rõ ràng rũ xuống, cánh mũi trơn bóng bị quầng sáng màu vàng nhuộm thành một vùng nhỏ ấm áp, cần cổ sáng bóng ánh lên như ngà voi, uốn lượn rồi dần dần lõm sâu vào trong xương quai xanh. Tuy nhiên, từ khóe mắt đến gò má của cậu đều hoàn toàn bị bóng đen bao phủ, đáy mắt đen trắng rõ ràng khẽ lóe lên chút ánh sáng, giống như đá vụn nhẹ nhàng va chạm trong ly thủy tinh.

“………………” Môi cậu mấp máy, mang máng là hai chữ thô tục, nhưng không mắng ra tiếng.

Ngô Vu cầm cuốn sách ngã lên chiếc giường đơn, lười quan tâm đến đám người dưới lầu, trong căn phòng chật hẹp chỉ nghe thấy tiếng tích tắc có quy luật của kim giây, giây lát sau cậu đẩy đẩy mắt kính, nhẹ nhàng lật sang một trang sách chằng chịt chữ viết.