Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 47



Buổi sáng tám giờ đúng, điện thoại chuông báo thức bỗng nhiên vang lên, Ngô Vu tựa như lên lò xo bật dậy! Một chút ngồi dậy.

Phòng ngủ của khách rộng rãi sáng sủa, ánh nắng trong trẻo đầu hạ xuyên quá tấm rèm trên cửa sổ sát đất chiếu vào căn phòng. Chiếc gối và chăn bông trắng như tuyết trên giường tản ra sạch hương thơm sạch sẽ, Ngô Vu ngồi ở trên giường ngơ ngẩn mấy giây, ngáp dài một cái rồi mới ý thức được đây là ở đâu—— Nhà của Bộ Trọng Hoa.

Tối hôm qua cậu hộ tống lãnh đạo về nhà đã rất muộn, thế là lãnh đạo sau khi thận trọng cân nhắc, quyết định nghỉ nửa ngày sáng nay ở nhà, đạt được sự ủng hộ nhiệt tình của cấp dưới.

Ngô Vu uể oải đi tới phòng tắm rửa mặt đánh răng, thay chiếc áo phông và quần jeans để ở nhà Bộ Trọng Hoa giặt lần trước, rồi đi xuống lầu. Còn chưa xuống đến lầu một, chỉ nghe dưới lầu có người vừa vào phòng, trở tay đóng lại cửa chính, lập tức cậu thấy Bộ Trọng Hoa mang theo bữa sáng xuất hiện ở trong phòng khách.

“Dậy rồi sao? Xuống ăn sáng đi”.

Bộ Trọng Hoa rõ ràng vừa chạy bộ sáng sớm về, trên cổ phủ lấy một bộ tai nghe Bluetooth, mặc áo hoodie cùng quần đùi, mang một đôi giày thể thao mặc dù có chút cũ cũng không nhận ra nhãn hiệu, nhưng không biết tại sao lại nhìn rất đẹp. Anh tối thiểu có một mét tám sáu, tám bảy, cái thân cao này đem chân cũng kéo dài ra, đại khái bởi vì thường xuyên tập luyện thể hình, cơ bắp chân cũng luyện rất tốt, cho nên tổng thể mang lại một cảm giác như sinh viên cảnh sát vừa tham gia xong đại hội thể dục thể thao vềvậy.

Ngô Vu còn buồn ngủ, kéo ra ghế cao ở quầy bar phòng bếp leo lên ngồi xuống: “Anh mỗi ngày dậy sớm như thế đi chạy bộ không mệt à?”

“Quen rồi”.

Ngô Vu gật gật đầu, im lặng lầu bầu hai chữ, nhìn khẩu hình hình như là: “Trâu bò!”

“Tôi lại thấy người tương đối kỳ quái chính là cậu”. Bộ Trọng Hoa đem bánh bao sữa đậu nành từ trong túi lấy ra dọn xong, nói: “Cậu nhìn xem có thể đánh như vậy, ngày ngày cũng không huấn luyện cũng không vận động, vậy làm sao bảo trì được?”

“Không cần bảo trì.”

“…..”.

“Tôi hiện tại cũng chỉ miễn cưỡng được 1/2 trước kia thôi”, Ngô Vu nói: “Quên đi, để quá khứ huy hoàng đó theo thời gian bị gió cuốn trôi đi. Tôi quyết định tuân theo sự sắp đặt của năm tháng, nên ăn một chút, nên uống một chút, nên béo phì thì béo phì, tranh thủ mỗi ngày sau khi tan sở liền sinh trưởng ở trên ghế sofa, chậm rãi hưởng thủ biến trthành một ông chú béo mũm mỉm”.

Cậu cầm lấy một cái bánh báo nấm hương măng, một ngụm cắn hết ½ cái bánh, bBộước Trọng Hoa thật lâu nhìn xem cậu: “…… Cậu cũng rất trâu bò”.

Giới thượng lưu giàu có nên mua đồ ăn sáng cũng rất phong phú, có các loại khẩu vị bánh bao nhỏ, sủi cảo nhỏ, sữa đậu nành, trứng mặn cùng cháo trứng muối. Bọn hắn ở khu chung cư này bán đồ ăn sáng không giống với trong khu nhà Ngô Vu, bất luận khẩu vị hay là trình độ đều cao hơn một mảng lớn, Ngô Vu đối với sủi cảo phía trên có chưng con tôm nhỏ rõ ràng cảm thấy rất hứng thú, ăn năm sáu cái mới dừng lại, báo cáo: “Đã no đầy đủ, cám ơn lãnh đạo.”

“Cậu không ăn cái này à?”, Bộ Trọng Hoa một bên húp cháo một bên dùng đũa đẩy: “Mấy bánh bao sữa này?”

“Cái này là cái gì? Tôi không ăn bánh bao ngọt”.

“Vậy bỏ đi”.

“Sao có thể ném đi, cái này bao nhiêu tiền một cái chứ”. Ngô Vu nghe nói muốn ném, lại không ăn được, mau đem một đĩa đầy bánh bao đè lại, ngẫm lại hỏi: “Nếu không tôi mang đến cho Thái Lân nha?”

“Cái này nóng ăn mới ngon, cậu để cậu ta ăn lạnh?”

Ngô Vu giãy dụa một lát, Bộ Trọng Hoa nhìn xem thật có ý tứ, nói: “Nếu không cậu thử nếm một chút đi?”

Ngô Vu bình sinh chưa ăn qua bánh bao ngọt, giống như Thái Lân chưa ăn qua đậu hoa mặn, Liêu Cương chưa ăn qua bánh chưng nhân ngọt, Bộ Trọng Hoa chưa từng yêu đương đồng dạng. Con người khi lần thứ nhất từ bỏ mình tín ngưỡng mình đều là đầy lòng giãy dụa do dự, Ngô Vu đáy mắt viết rõ ràng: Cái này là thứ đồ gì? Bánh bao sao có thể ăn ngọt? Cái này cùng đám dân tà giáo thôn Phong Nguyên có cái gì khác biệt? Trọn vẹn nửa ngày sau, cậu mới đưa đũa kẹp lên một cái, nhẫn nại đánh giá mấy giây, dùng răng cửa thử thăm dò cắn lên vỏ bánh bao——

BộTrọng Hoa ăn xong cháo, thu thập xong bát đũa, đứng dậy đi phòng bếp rửa sạch sẽ; Anh từ trong tủ quần áo lấy ra quần áo dài cho buổi chiều đi làm, chuẩn bị đi vào phòng tắm tắm rửa, lúc đi ngang qua phòng khách đột nhiên nghe thấy một trận nhịp trống bạch bạch bạch bạch bạch bạch đạp đạp, thế là thăm dò xem xét, chỉ thấy trên bậc thang Ngô Vu đang chân trần không ngừng chạy lên, chạy xuống, xoay quanh lại chạy lên, lại chạy xuống……

“Cậu đang làm gì vậy?”

Ngô Vu thở hồng hộc vừa nghiêng đầu, bên khóe miệng rõ ràng còn dính một hạt sữa hoàng nhân bánh, chỉ từ giữa hàm răng lóe ra một chữ: 

“Tập thể dục!”

Bộ Trọng Hoa ngạc nhiên xem xét, chỉ thấy phòng bếp trên mặt bàn kia tràn đầy một đĩa sữa hoàng bao vậy mà đã bị ăn như hổ đói, đừng nói bánh bao, ngay cả giấy gói bánh bao cũng không sót lại, sạch sẽ có thể soi ra bóng người.

Bộ Trọng Hoa buồn cười, khoan thai hỏi: “Giấc mơ của cậu không phải là sinh trưởng ở trên ghế sofa chậm rãi biến thành ông chú mũm mĩm sao?”

“Mộng tưởng là mộng tưởng, hiện thực là hiện thực, anh còn mộng tưởng xử lý đại lão đứng đầu cục hình sự trinh sát mình đó, anh thành công sao?!”

Bộ Trọng Hoa: “………………”

Ngô Vu thống khổ che lấy yết hầu, tiếp tục như gió chạy bạch bạch bạch.

Bộ Trọng Hoa tắm xong, thay đổi quần áo trong ra, Ngô Vu cơ hồ muốn từ trong cổ họng tập thể dục đã trôi qua, ngồi trên ghế sofa thở dốc.

“Lần sau đi lên lầu phòng tập thể thao là được rồi, chạy cái gì mà chạy”. Bộ Trọng Hoa nhịn không được cười lên, từ trong tủ lạnh ném cho cậu một bình nước uống vận động. Ngô Vu nhận lấy uống hai ngụm, nhìn trần nhà nói: “Tôi không thể tiếp tục xuýt soa trước nhà lãnh đạo nữa”.

“Làm sao?”

Ngô Vu nhất thời không nói chuyện, chốc lát từ khóe mắt liếc về phía Bộ Trọng Hoa.

Bộ Trọng Hoa cầm điện thoại ngồi bên kia ghế sofa, không biết lại tập trung xem cái gì, khả năng đang kiểm tra công văn cục thành phố duyệt tới. Đầu anh chưa có lau khô, sống mũi thẳng bờ môi mỏng, giọt nước thuận cái cổ rắn chắc chảy xuôi xuống; Áo sơ mi sạch sẽ, những đường nét cơ bắp ẩn hiện mờ ảo dưới lớp quần áo, đó là kết quả của việc tiêu tiền và thời gian, tập luyện khoa học và cực kỳ tự giác.

Hai người bọn họ đều lẳng lặng chờ đợi, khoảng cách dường như trở nên gần vô cùng, thậm chí ngay cả hơi thở ấm áp của Bộ Trọng Hoa cũng có cảm giác rất rõ ràng.

Ngô Vu im lặng thu hồi ánh mắt, nâng lên một tay che kín con mắt, nở nụ cười: “Ăn uống chùa rất thoải mái, đợi chút nữa về nhà mình không thích ứng được thì phải làm sao”.

Dường như có một loại lực nào đó không nhẹ không nặng va chạm trong cổ họng, Bộ Trọng Hoa nhìn về phía cậu, câu nói kia cơ hồ muốn thốt ra.

“Người không thể sống dễ chịu, nếu không sẽ đánh mất động lực phấn đấu”. Ngô Vu bàn tay vò theo mi tâm, nhắm mắt lại cười nói: “Chúng tôi dạng này giai cấp vô sản không phấn đấu thì làm sao sống, đi chỗ nào dành dụm tiền……”

“Cậu đẻ dành tiền làm cái gì, mua nhà?”

Ngô Vu á hai giây, thuận miệng nói: “Ừ mua nhà”.

Bộ Trọng Hoa đột nhiên dừng lại động tác: “Bọn họ không cấp cho cậu một căn nhà?”

Giống Ngô Vu dạng này mặc dù không có công huân, nhưng xác thực là một nội ứng lập qua công lao to lớn, sau khi trở về sinh hoạt cùng bảo hộ đều sẽ có sắp xếp và an bài, càng là một tuyến thành phố lớn càng muốn chính sách được thực hiện đúng chỗ. Nếu để cho người mưa gió phiêu bạt hơn mười năm, sau khi trở về lại ngay cả một nơi sống yên phận cũng không có, còn phải tốn tiền đi thuê phòng ở, vậy địa phương ban ngành liên quan hẳn phải chịu phiền toái rồi.

Bộ Trọng Hoa biết thành phố Tân Hải thị không đến mức xử lý ra loại sự tình này, nhưng cùng lúc cũng nghi ngờ Ngô Vu có phải cũng không biết gì nên bị người ta tính toán hay không, hỏi lời này ra sẽ có chút không đúng. Ai ngờ sau một khắc anh chỉ thấy Ngô Vu như không có việc gì haiz một tiếng: “Kia…… Nhà kia quá nát, để dành tiền mua cái tốt hơn ở thôi”.

“Thế nào gọi là tốt hơn?”

“Lớn một chút”. Ngô Vu liền giống như đang chỉ vào menu gọi món ăn, nói: “Ba phòng ngủ một phòng khách.”

Lấy giá phòng Tân Hải hiện tại đến xem, ba phòng ngủ một phòng khách đại khái là mẫu nhà cơ bản của gia đình ba người.

Kỳ thật cậu có suy nghĩ này là rất bình thường, nhà của quốc gia chu cấp chưa chắc có toàn quyền tài sản, cũng không nhất định bán được. Giống cậu loại này có bề ngoài, nếu như mình có cái phòng, lại có một công việc ổn định trong biên chế chính thức, hẳn sẽ là một thí sinh tiêu biểu trong lòng các bà mẹ.

“……” Bộ Trọng Hoa im lặng gật gật đầu, thần sắc mờ nhạt ủ dột, trong lòng tựa hồ có một nơi lạnh lẽo.

Mình vừa rồi muốn nói cái gì? Anh nghĩ.

Mình đến cùng muốn để cậu ấy thế nào?

Anh cơ hồ là lấy một loại thái độ băng lãnh hà khắc đem trái tim mình từng tầng từng tầng xốc lên, từng tầng từng tầng bắt bẻ xem kỹ quá khứ, ngay cả chỗ bí ẩn nhất nhỏ bé nhất đều không còn chỗ che thân. Cơn nóng nảy vừa rồi không biết từ đâu mà tới, bị thẩm phán bên trong tàn nhẫn xé tan thành cát, cưỡng ép nó chìm trở về tận đáy linh hồn.

Bọn họ cứ như vậy ngồi tại hai đầu ghế sofa, Bộ Trọng Hoa ngón vuốt trên màn hình điện thoại chẳng có mục đích, tựa hồ đang tìm kiếm gì đó trên web nhưng thực tế cái gì cũng không nhấp vào, chỉ có những từ ngữ không có ý nghĩa, sắc thái cùng các quảng cáo lấp lóe chiếu vào võng mạc. Chốc lát ánh mắt anh thoáng nhìn đối diện, chỉ thấy Ngô Vu một chân giẫm trên thảm, một chân bày tại trên ghế sofa, đôi chân trần gầy gò kia hướng anh lung lay một chút: “Lãnh đạo.”

“…… Làm sao.”

“Trong giá sách của anh, những cuốn sách kia có thể cho tôi mấy quyển không?”

Bộ Trọng Hoa trong lồng ngực phảng phất có một tia nói không ra cảm giác, nhưng anh không  biểu hiện ra ngoài, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm điện thoại: “Không thể.”

Ngô Vu:?

“Nhưng có thể cho cậu mượn. Một lần mượn một quyển, xem hết phải đưa trở về, trả xong mới có thể cho mượn tiếp”.

Tầng lớp thượng lưu không thể nhỏ mọn như vậy. Ngô Vu nghĩ nghĩ hỏi: “Vậy mượn cái gì cũng đều được sao?”

—— Cậu hỏi như vậy là có lý do, bởi vì trong giá sách Bộ Trọng Hoa có giấu mấy quyển trân quý, xét về giá cả tuyệt đối không phải có thể tùy ý đem đi tặng người khác, nhưng nếu như cho mượn thì không tồn vấn đề này.

“Có thể”. Bộ Trọng Hoa dừng một chút, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động hỏi: “Cậu tối nay là không phải sẽ về nhà sao?”

Trong lời nói nếu cẩn thận nghe kỳ thật có chút không giống bình thường, đổi thành bất kỳ ai khác, Ngô Vu đều sẽ theo bản năng cảm giác được một tia quái dị. Nhưng bởi vì đối phương là Bộ Trọng Hoa, cậu chỉ co chân lại nhìn về phía trần nhà, thuận miệng nói: “Về chứ, nếu không thì còn đi đâu”.

“Vậy bây giờ cậu đi chọn một quyển đi.”

“……” Ngô Vu từ chia đều trạng thái chín mươi độ ngẩng đầu một cái: “Thật là chọn cái nào cũng được sao?”

Bộ Trọng Hoa cuối cùng cũng từ màn hình điện thoại di động nâng lên ánh mắt, cặp mắt góc cạnh rõ nhìn xem cậu, nửa ngày sau nhẹ nhàng hướng phòng làm việc bên kia giương lên cái cằm: “Còn không đi chọn?”

Ngô Vu linh hoạt khởi động, ngay cả dép lê cũng không mang, chân trần liền bạch bạch bạch chạy vào phòng làm việc, ngay sau đó truyền tiếng tủ thủy tinh mở ra, Bộ Trọng Hoa biết cậu bắt đầu tràn đầy phấn khởi chọn sách.

Anh không lên tiếng, đứng dậy đi đến trước cửa phòng làm việc, tựa ở khung cửa bên cạnh.

Đây là một loại trạng thái rất ít gặp ở Ngô Vu. Cậu mặc áo phông cũ kĩ, quần jeans màu xám trắng, nhón chân lên duỗi tay tới tầng cao nhất của giá sách, tóc đen lộn xộn phất ở hai mang tai, có loại thoả mãn đơn thuần không phù hợp tuổi tác.

Dường như người nhẫn nại, nhu nhược, chất phác, khô khan, trong phòng tạm giam như thú bị nhốt một cước đạp nát TV, từng tiếng một hỏi Bộ Trọng Hoa đang ở đâu, người mà khi ở cùng với mọi người thì sẽ không quen mở miệng nói chuyện, còn sẽ theo bản năng dựng thẳng lên tất cả gai nhọn và cảnh giác Ngô Vu, đều bị những vui vẻ thuần túy và đơn nhất nhất này hòa tan, lại chiết xạ ra cái bóng trẻ tuổi của mười ba năm trước đây, phong nhã tràn đầy năng lượng.

Dường như có một loại cay, nóng, tê liệt sắp ập tới cổ họng Bộ Trọng Hoa, nhưng trên mặt anh lại không có bất kỳ biểu lộ gì.

Khuôn mặt nghiêm khắc lãnh đạm này của anh đã giữ quá lâu, bất luận là Ngô Vu hay là tất cả mọi người, thậm chí chính anh đều đã quá quen thuộc.

Bộ Trọng Hoa hai tay cắm ở trong túi quần, không nói tiếng nào quay người rời khỏi phòng làm việc. Anh yên lặng đứng trong phòng khách một hồi, về phòng ngủ mình mở ra tủ quần áo, lấy ra một chồng áo tshirt ngắn tay màu trắng được xếp ngăn nắp, lại trở lại phòng bếp mở ra tủ lạnh nhìn một chút, từ ngăn mát trong tủ lấy ra điểm tâm, đồ ăn vặt, sô cô la của vợ Tống cục mua từ nước ngoài mang trở về, dừng một chút lại không biết nhớ tới cái gì, lại từ ngăn lạnh của tủ tìm ra mấy túi lớn tôm lạnh, sủi cảo, sò biển mua ở siêu thị, dùng báo chí và túi nhựa gói lại.

Anh đem những đồ vật này từng loại cẩn thận gấp vào trong balô mình, mang theo trở lại phòng làm việc: “Cậu chọn kỹ chưa?”

“A”. Ngô Vu ngoài miệng đáp, thực tế lại không di chuyển. Bộ Trọng Hoa liền đi tới bên cạnh cậu, vừa ngồi vào trên mặt thảm, quả nhiên ngay sau đó chỉ thấy Ngô Vu khép lại sách trong tay, vỗ trang bìa hỏi: “Quyển này có thể chứ?”

《Các điểm chính của nghiên cứu pháp y điện tử》.

“Có thể”. Bộ Trọng Hoa đem sách bỏ vào trong vali, ngắn gọn nói: “Cho cậu”.

Ngô Vu sửng sốt một chút: “Ôi, anh tặng quà năm mới trước cho tôi sao?”

“Hứa cục nói nếu còn thấy cậu mặc áo cũ như áo lót trong phòng làm việc lúc ẩn lúc hiện, liền sẽ thông báo cho đội càn quét tệ nạn kế bên đem cậu quét đi”. Bộ Trọng Hoa đứng người lên một tiếng hừ cười: “Cậu lớn như vậy rồi, quần áo hàng ngày lại giống như nghi phạm”.

“Ai, đội càn quét tệ nạn thế nào, anh không biết đội càn quét tệ nạn là vùng đất mộng tưởng của Thái Lân sao?”

Giai cấp tư bản căn bản không thèm để ý loại trò đùa cấp thấp này, vẫy vẫy tay trực tiếp đi ra ngoài.

Ngô Vu cười lên, mở ra balo, nghĩ chút muốn từ dưới đáy móc ra một hộp lớn sô cô la nhập khẩu ăn. Nhưng Bộ Trọng Hoa cho cậu sủi cảo, tôm quả thực không ít, giống như hận không thể khiến cậu đời này đều ăn sủi cảo tôm, tất cả đều tầng tầng ở phía trên. Ngô Vu rút nửa ngày không thể đem sô cô la móc ra, đành phải trước tiên đem những vật khác từng loại lấy ra đặt ở trên mặt thảm.

Túi sách này nhìn rất lớn, mở miệng lại……

Ngô Vu một bên lột giấy gói sô cô la, một bên dò xét giai cấp thượng lưu có vẻ như hai vai cũng rất đắt tiền, lại đột nhiên không có chút nào lý do mà choáng váng.

…… Cái này kiểu dáng ba lô, vậy mà cùng túi sách màu đen của Cốc Linh rất tương tự.

Bất luận hình dạng, lớn nhỏ, hay đọ cứng mềm, đều không khác nhau quá nhiều.

Rõ ràng là hai chuyện không liên quan, lại phảng phất trong hư không như một cây trượng đánh thẳng xuống, thoáng chốc choáng váng. Ngô Vu con ngươi im ắng rút lại, đột nhiên vứt xuống sô cô la, đem trong túi xách tất cả mọi thứ đổ ra ào ào bày trên mặt đất, đem bàn tay tiến không túi sách khoa tay một lát, ý thức được cái gì đó——

Một điểm mà mọi người đều không để mắt đến lại rất đáng ngờ, ngay lúc này xôn xao nổi lên mặt nước.

“Được, cháu biết rồi”.

Bộ Trọng Hoa đứng phía trước cửa phòng làm việc gọi điện thoại, chỉ nghe điện thoại đối diện Hứa cục thỏa mãn á một tiếng, lại nói lời thấm thía: “Buổi chiều cháu tự thân lên viện kiểm sát, đi tìm xx của Bộ xxx, Điêu Kiến Phát khai ra một nhóm tà giáo tổ chức kia cần liên hợp với xx của Bộ thanh tra……”

“—— Đội trưởng Bộ!” Ngoài cửa có người sải bước tới gần: “Bộ Trọng Hoa!”

Bộ Trọng Hoa vừa quay đầu lại, chỉ gặp Ngô Vu đẩy cửa vào, trong điện thoại di động Hứa cục kinh ngạc nói: “Làm sao tiểu Ngô cũng ở nhà cháu?”

“Kỳ thật không có gì đâu ạ” Bộ Trọng Hoa lại vô ý thức bịa chuyện: “Cậu ấy…… Tới tìm cháu có việc.”

“Ờ, ờ, được”. Hứa cục không rõ là chuyện gì, nhưng sau khi suy nghĩ một chút nghiêm túc căn dặn: “Hai cháu phải ở chung thật tốt, không nên nháo mâu thuẫn, càng không cho phép lại cãi nhau đánh nhau, hiểu chưa?”

Bộ Trọng Hoa khóe miệng có chút run rẩy, ứng phó vài câu “Cháu biết rồi”, mới cúp điện thoại: “Cậu thế nào?”

“Laptop Lưu Lị đánh mất có hình dáng gì?” Ngô Vu đổ ập xuống hỏi.

Bộ Trọng Hoa đối với ghi chép chi tiết quen thuộc đến nỗi ngay cả hỏi bất chợt cũng trả lời được: “Dell 14 inches, giá gốc hơn ba ngàn”.

“Là kiểu dáng dày nặng đúng chứ?”

“Hẳn là cỡ hai ba kg, làm sao?”

Ngô Vu đứng tại cửa phòng làm việc, mang theo hai vai lưng balo quay về phía Bộ Trọng Hoa, chỉ thấy khóa kéo mở rộng bên trong không có vật gì: 

“Chiếc mũ xương người mà Cốc Linh lấy được chia thành hai phần trên và dưới, với ba mảnh xương ở giữa được nối với nhau để tăng thể tích bên trong, có nghĩa là bản thân chiếc mũ đó đã lớn gấp ba lần đầu người.”

“——Vậy làm sao cô ấy có thể để một chiếc mũ xương người, hai bộ quần áo, một đống đồ lặt vặt trong một chiếc cặp sách cỡ này, cộng với một chiếc máy tính xách tay nặng hai đến ba kg?!”

Bộ Trọng Hoa thốt nhiên ý thức được cái gì, ánh mắt thoáng chốc kịch biến!

Không sai, đúng là vậy!

Chiếc mũ xương người dùng bạc và ngọc lục bảo làm khung. Nếu Cốc Linh nhét một chiếc áo len vào trong mũ, một chiếc khác bọc bên ngoài làm đệm, rồi nhét vào cặp, thì cô ấy về cơ bản là không thể để thêm hai món khác. Đối với một laptop dày nặng ba ký, việc cấn sẽ gây hư hỏng chiếc mũ, và cũng rất dễ xảy ra tình trạng không đóng được dây kéo. Nhưng ở camera giám sát, cái túi sách kia khóa kéo rõ ràng kéo rất kỹ!

“Cái laptop đó…… Cái laptop đó không phải do Cốc Linh mang đi.”

Vô số điểm đáng ngờ tại thời điểm này xuyên thành một đường, Bộ Trọng Hoa lẩm bẩm nói: “Cốc Linh cùng Niên Tiểu Bình bị hại thời gian nhiều nhất chênh lệch sáu giờ, có người trong vòng sáu tiếng này đã giết chết Cao Bảo Khang, chui vào nhà Cốc linh, trộm đi laptop Lưu Lị, cuối cùng lại đi đến trên đê giết chết Niên Tiểu Bình cùng tuổi cô bé, lưu lại Tinh Tinh hướng cảnh sát báo án…… án khô lâu giết người tin tức là cố ý bị truyền đi.”

“Án 502 không chỉ có đám người tà giáo ở thôn Phong Nguyên”, Bộ Trọng Hoa bỗng nhiên nhìn về phía Ngô Vu, khàn giọng nói: “Vụ án này phía sau còn có một nhóm hung thủ!”