Người trẻ tuổi họ Nghiêm này lòng bàn tay khô ráo, hơi lạnh, làm người cũng không nhiệt tình, vẻn vẹn một nắm liền buông ra.
Bộ Trọng Hoa thuận phương hướng hắn đứng thẳng thoáng nhìn, phòng bệnh cao cấp trên tủ đầu giường vô cùng rộng rãi, đặt vào hoa và vài cái khung hình, đặt trong khung hình lớn là ảnh tốt nghiệp tập thể, dưới tấm ảnh đều có chữ vàng lớn ghi xx Khối xx Ban, cũng không biết là lão nhân gia từ trong nhà mang đến hay là mấy ngày qua học sinh tới thăm đưa.
Người trẻ tuổi vừa rồi đang xem xét khung hình nên được hắn tiện tay đặt ở nơi gần nhất, ánh mắt Bộ Trọng Hoa rơi vào phía trên, đột nhiên có chút ngưng lại.
“Y tá nói lão sư khả năng còn phải thêm ngủ một lát nữa mới có thể tỉnh”. Người trẻ tuổi khách khí hỏi: “Cảnh sát Bộ muốn chờ sao? Hay là ngày khác lại gọi điện thoại đến được không?”
“……” Bộ Trọng Hoa không trả lời.
—— Thuận ánh mắt của anh nhìn lại, ảnh chụp hàng trước nhất ở giữa, là giáo sư Trương Chí Hưng hơn mười năm trước còn tóc đen đầy đầu chưa bạc trắng như bây giờ, hai tay để trước người, dáng người thẳng tắp, trên mặt nở nụ cười nhìn thẳng vào ống kính; học trò thứ ba từ bên phải của giáo sư Trương là người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, gần như không có sự khác biệt về nét mặt so với hiện tại, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra.
Mà bên phải Trương giáo sư vị thứ hai, chính là người bên trái người trẻ tuổi kia, trọn vẹn qua mấy giây Bộ Trọng Hoa mới khó có thể tin nhận ra mặt của cậu.
Đó là Ngô Vu.
Đó lại là Ngô Vu!
“Cảnh sát Bộ?”
“A”. Bộ Trọng Hoa lấy lại tinh thần, trong khoảng điện quang hỏa thạch bỗng nhiên chuyển lời, nói: “Tôi không sao, ở chỗ này chờ Trương giáo sư tỉnh lại là được.”
Người trẻ tuổi biểu lộ có chút vi diệu, Bộ Trọng Hoa một chút liền có thể nhìn ra ý niệm trong lòng hắn: “Tên họ Bộ này đầu óc không có vấn đề chứ?”
Trương Chí Hưng bị ung bướu lành tính, đã giải phẫu cắt bỏ, không đến mức bệnh nặng hấp hối. Nhưng dù vậy, cũng có rất ít người sẽ ngồi ở trước giường bệnh trông coi chờ bệnh nhân tỉnh lại giúp mình làm việc, câu trả lời này của Bộ Trọng Hoa đâu chỉ là khác người, quả thực được xưng tụng là một đóa kỳ hoa.
“……Vậy anh ngồi tạm đi”. Người trẻ tuổi hàm dưỡng rất tốt, cưỡng ép nuốt xuống lệnh đuổi khách, “Tôi đi rót cốc nước cho anh”.
Khu nội trú tầng lầu này có phòng giải khát, cung cấp cơm nóng cho bác sĩ y tá, thân nhân bệnh nhân. Người trẻ tuổi đẩy cửa đi ra ngoài, Bộ Trọng Hoa nghe thấy tiếng bước chân xa dần, một giây sau liền từ trên ghế salon bỗng nhiên đứng dậy, cầm lên khung hình, thoáng chốc ánh mắt biến đổi ——
Nếu hình ảnh bình tĩnh và gầy gò trong hồ sơ cũ của trại tạm giam rất khác so với hiện tại, thì thoạt nhìn, sinh viên đại học hào hoa, phong nhã, sặc sỡ loá mắt trong ảnh tốt nghiệp căn bản là hai người khác nhau.
Bộ Trọng Hoa trong nháy mắt không quá nguyện ý tin tưởng vào đôi mắt của mình, nhưng lý trí nói cho anh biết nó không sai.
Khuôn mặt, dáng người, khí chất, thậm chí ngũ quan cũng có thể theo dòng thời gian mà thay đổi, nhất là đối với Ngô Vu đã sống qua mười hai năm sinh tử mà nói, tưởng như hai người cũng là chuyện bình thường. Tuy nhiên, các đặc điểm về chiều cao, mắt người, khoảng cách giữa hai mắt và tỷ lệ hình học của các đường nét trên khuôn mặt sẽ không thay đổi nhiều ngoại trừ phẫu thuật thẩm mỹ.
Trọng yếu nhất chính là, tướng mạo Ngô Vu quá dễ nhận ra, không phải ai cũng có thể trưởng thành giống như cậu!
“…… Tôi không được đọc sách, sau khi quen biết Trương Bác Minh thì đã nghỉ học……”
“Trường cảnh sát mỗi năm lại mở rộng tuyển sinh, cương vị lại chỉ có bao nhiêu đó, không có tiền, không có đường, không thành tích, không liều một phát thì làm sao tìm được đường đi?……”
Bộ Trọng Hoa nhất thời không biết hẳn là do kỹ năng diễn xuất của Ngô Vu quá tinh xảo, hay là do mình ngây thơ, ngu xuẩn. Anh sớm nên biết, vở kịch chấn động như thế, ý nghĩa mấu chốt như thế, ẩn núp thời gian dài tới mười hai năm vượt cảnh nội ứng hành động, không có khả năng tùy tiện mang theo một chấp niệm không đọc được sách từ trường cảnh sát nghỉ học; Cơ quan quốc gia từng vòng nghiêm ngặt sàng lọc cuối cùng mới chọn ra người kia, nhất định từ xuất thân đến tố chất đều ngàn dặm mới tìm được một, là lưỡi đao trung thành nhất và cũng là lưỡi đao sắc bén nhất trên chiến trường.
“—— Em lại lừa anh”, Bộ Trọng Hoa nghĩ thầm.
Dự tính bên trong, hợp tình hợp lý.
Hàm răng Bộ Trọng Hoa gắt gao cắn chặt, anh biết rất nhiều ảnh tốt nghiệp đằng sau đều in tên của học sinh, trở tay liền muốn tách khung hình ra—— Nhưng mà đúng vào lúc này, ngoài cửa phòng bệnh truyền đến tiếng bước chân, họ Nghiêm trẻ tuổi vừa đi rót nước trở về.
Trong chốc lát Bộ Trọng Hoa chỉ kịp đem khung hình lật qua đối diện mình, chỉ thấy người trẻ tuổi bưng cái cốc giấy dùng một lần đi vào, thấy thế ngẩn người: “Anh……”
“Không có ý tứ, tôi tùy tiện nhìn xem chút”. Bộ Trọng Hoa đem ảnh chụp nhoáng một cái, bất động thanh sắc hỏi: “Nghiêm tiên sinh cùng hơn mười năm trước so sánh một điểm biến hóa cũng không có, đây là ảnh tốt nghiệp của anh đúng chứ?”
“A, tấm này không phải”. Người trẻ tuổi đem chén giấy đặt ở trước sô pha, mắt nhìn nói: “Tấm này là kỳ huấn luyện quân sự hè năm thứ hai của chúng tôi sau khi kết thúc thì chụp. Kỳ thật biến hóa vẫn rất lớn, đã sớm cảnh còn người mất.”
—— Năm hai đại học.
Trong hình khả năng Ngô Vu ngay cả hai mươi tuổi cũng chưa tới, thậm chí chỉ mới có mười mấy tuổi.
Tâm niệm Bộ Trọng Hoa thay đổi nhanh, mặt ngoài thần sắc vẫn như thường: “Như thế à, học viện cảnh sát của chúng tôi tốt nghiệp cũng chụp một tấm giống vậy. Có mấy người lên chức, có mấy người hi sinh, nghe nói còn có một hai người ra đi.”
Người trẻ tuổi có cái nhìn không tốt đối với học viện cảnh sát, chỉ phun ra 3 chữ: “Có đúng không?”
Bộ Trọng Hoa gật đầu, lại cầm lấy khung hình cẩn thận quan sát, khóe mắt liếc qua chú ý tới người trẻ tuổi muốn nói lại thôi, xuôi ở bên người ngón trỏ tay phải giơ lên rồi lại hạ xuống, nhưng vẫn không làm ra động tác.
Hắn muốn đem ảnh chụp lấy về, nhưng mà tìm không thấy lý do.
Bộ Trọng Hoa nhìn thấy rõ sáng như tuyết, nhưng cố ý giả bộ không thấy tiếp tục xem xét tấm hình, vài giây đồng hồ sau đột nhiên phát hiện cómột điểm không giống bình thường
—— Vị thứ ba bên phải giáo sư Trương Chí Hưng là họ Nghiêm người trẻ tuổi này, bờ môi khẽ mím, thần tình nghiêm túc, gương mặt cùng ánh mắt cũng hơi lệch về bên trái, dường như đang tận lực tránh né ống kính. Vị thứ hai là Ngô Vu, chỉ là đứng ở nơi đó cũng làm người ta liên tưởng tới bốn chữ ‘ngọc thụ lâm phong’, tinh thần mạnh mẽ phấn chấn cơ hồ muốn tràn ra cả mặt giấy, một tay ôm lấy bả vai người trẻ tuổi bên phải, hiển nhiên hai người quan hệ rất tốt.
Mà bên trái Ngô Vu, là một thanh niên ước chừng hai lăm hai sáu tuổi, ngũ quan rõ ràng, thành thục tuấn lãng, cũng khá cao, đứng ở phía sau một đám sinh viên ngây ngô, trông khá là ‘hạc lạc giữa bầy gà’.
Người này đang quay đầu hướng về phía Ngô Vu mỉm cười.
Vẻn vẹn dạng quay đầu ngược lại này cũng thôi, nhưng ngay sau đó Bộ Trọng Hoa chú ý tới, Ngô Vu mặc dù ôm lấy bả vai bên phải của họ Nghiêm, nhưng mặt lại là hướng về bên trái. Nếu như cẩn thận quan sát, toàn bộ thân thể cậu đều có một chút nghiêng về phía người thanh niên bên trái bên cạnh, chi tiết rõ ràng nhất là bả vai không cao bằng nhau.
Bộ Trọng Hoa xử lí công việc hình sự trinh sát hơn mười năm, đối với mấy loại ngôn ngữ hình thể nhỏ xíu này rõ như lòng bàn tay, anh biết điều đó đại biểu cho ý tứ gì: Cậu cùng người thanh niên bên trái vô cùng thân cận.
Người kia là ai?
“…… Chúng tôi lúc ấy chụp hình tốt nghiệp, chỉ có thành tích đặc biệt tốt mới được đứng ở hàng thứ nhất, chắc hẳn Nghiêm tiên sinh lúc ấy cũng rất ưu tú”.
Người trẻ tuổi thái độ khiêm hòa qua loa: “Quá khen, cố hết sức tốt nghiệp mà thôi.”
Bộ Trọng Hoa gật gật đầu, đột nhiên giống như phát hiện ra cái gì, chỉ vào người thanh niên bên trái Ngô Vu: “Đây là trợ giảng của lớp các anh sao?”
“Không”, người trẻ tuổi dừng một chút mới nói: “Đây là sư huynh học nghiên cứu sinh của chúng tôi”.
“Trường cao học OUHK cũng đào tạo quân sự?”
“…… Thế thì không có.”
“Vậy tại sao lại chụp ảnh cùng các anh vậy?”
Thần sắc trên mặt của người trẻ tuổi muốn nói lại thôi càng thêm rõ ràng, nhưng Bộ Trọng Hoa lại làm như không thấy, ánh mắt lấp lánh vẫn nhìn chằm chằm hắn, chốc lát người trẻ tuổi mới miễn cưỡng trả lời: “Anh ta không phải đến huấn luyện quân sự, anh ta là…… con trai của lão sư chúng tôi”.
Thì ra là con trai của Trương Chí Hưng.
Ban đầu Bộ Trọng Hoa không kịp phản ứng, nhưng hai giây sau lại đột nhiên như bị sét đánh, lập tức nhìn về phía ảnh chụp, ý thức được cái gì ——
Trước kia cùng Ngô Vu quan hệ vô cùng tốt, cũng họ Trương, cùng cha khác mẹ, kề vai sát cánh xuất hiện trên tấm ảnh của Trương lão, chẳng lẽ là người này?!
Lỗ tai Bộ Trọng Hoa trận trận nổ vang, ý thức được mình đang tiếp cận với một đồ vật vô cùng trọng yếu, chỉ cần ngón tay lại hơi hướng phía trước dùng sức một chút, liền có thể đem tầng giấy cuối cùng của cửa sổ đâm thủng, lớp bụi năm xưa tích tro bồng lên, lộ ra sự thật nhiều năm qua mà tất cả mọi người đều lòng dạ biết rõ, nhưng tất cả mọi người lại đều ăn ý làm bộ xem như chân tướng này không tồn tại.
Nhưng——hết lần này tới lần khác——người trẻ tuổi họ Nghiêm trước mắt trình độ thận trọng vượt qua sức tưởng tượng, hắn vừa rồi né tránh không phải là bởi vì qua loa, mà là còn có một nguyên nhân không thể nói rõ khác, cố ý không chịu nhắc đến thời học sinh của bọn họ.
Làm sao mới moi được lời của hắn đây?
“Thì ra là thế”, Bộ Trọng Hoa bưng lên ly giấy trước mặt uống một hớp, cười nói: “Thật sự là thanh niên tài tuấn.”
Ngắn ngủi hai ba giây đó, để cho anh cấp tốc suy nghĩ cơ hội.
Trên đời này người bình thường thì nhiều, người lợi hại thì ít, người vô cùng lợi hại người lại chia ra làm hai loại: Một loại giống như Ngô Vu, chỉ từ bề ngoài hoàn toàn nhìn không ra cậu có bất kỳ chỗ nào hơn người, mà còn phi thường ấm nọa trầm mặc, chỉ cần anh không chạm đến điểm của cậu, cậu khả năng cả một đời đều không nghĩ tới việc lộ ra mặt lợi hại kia của mình; Lại có một loại chính là giống như người trẻ tuổi trước mắt này, chỉ vừa thấy mặt liền có thể từ nói chuyện, hành động, ăn nói, trong hơi thở nhìn ra chỗ lợi hại, là người không ngại để người khác —— Chí ít không ngại nhân nhượng Bộ Trọng Hoa nhìn ra mình lợi hại.
Dạng người này sẽ không dễ dàng tiếp cận, mà lại bằng quan hệ của hắn và Trương Chí Hưng, chỉ cần Bộ Trọng Hoacó câu nào chạm tới điểm mẫn cảm, hắn khả năng đều không tiếc trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Hơn mười năm hình sự trinh sát đã luyện ra tư duy tốc độ cao tại lúc này giúp cho Bộ Trọng Hoa một đại ân, anh buông xuống ly giấy, nhìn qua khuôn mặt lãnh đạm của người trẻ tuổi, trong chốc lát ở trong lòng làm một quyết định cực kỳ to gan.
“Trách không được tôi vừa rồi xem đã cảm thấy nhìn quen mắt, anh nói anh ta họ Trương, tôi lại đột nhiên nhớ lại”. Bộ Trọng Hoa chỉ vào người thanh niên, trên tấm ảnh vừa nhấc mắt cười nói: “Trước đây mấy năm tôi đi công tác ở phía nam có gặp qua vị sư huynh này của anh, chúng tôi còn cùng một chỗ ăn cơm”.
Người trẻ tuổi cũng không thể nghĩ đến Bộ Trọng Hoa sẽ nói như vậy, biểu lộ rõ ràng cứng lại: “Hả? Các anh gặp qua?”
“Ừ, nhưng mà xác thực đã rất nhiều năm rồi —— Thật sự là ngại quá, rõ ràng tất cả mọi người là người quen, tới hôm nay tôi mới tới chào hỏi Trương lão, thật sự là hổ thẹn!”
Người trẻ tuổi sắc mặt mơ hồ kinh nghi bất định.
Bộ Trọng Hoa chỉ làm như không trông thấy, cười hỏi: “Thế nào, Trương Bác Minh bây giờ còn đang ở Vân Điền chứ? Đã lên chức rồi đúng không?”
Trương, Bác, Minh, ngay tại thời điểm ba chữ này thốt ra, con ngươi người trẻ tuổi thốt nhiên mở lớn, lập tức thít chặt ——
Dường như một tảng đá lớn trong nháy mắt từ yết hầu rơi vào trong dạ dày, Bộ Trọng Hoa biết mình đã thành công.
Tấm hình huấn luyện quân sự năm đó, vị sư huynh thân mật kéo thiếu niên Ngô Vu mười mấy tuổi tiền đồ vô lượng, đồng thời sau đó mấy năm trước vị sư huynh này cũng đã hoàn toàn thay đổi nửa đời sau của Ngô Vu, chính là Trương Bác Minh!
“……” Người trẻ tuổi rủ xuống ánh mắt, Bộ Trọng Hoa cơ hồ có thể xuyên thấu qua đầu tóc đen láy kia, rõ ràng trông thấy hắn đang cấp tốc vận chuyển đại não, nhưng trên mặt hắn chỉ cười lặp lại một câu: “Lên chức?”
Hai chữ này cùng vừa rồi Bộ Trọng Hoa cúi đầu uống nước ý tứ giống nhau, cũng là vì tranh thủ trong giây suy nghĩ thời cơ. Nhưng Bộ Trọng Hoa không cho hắn cơ hội này, theo sát lấy nhíu mày “A” một tiếng, chỉ vào Ngô Vu trên tấm ảnh hỏi: “Người này là bạn học của Nghiêm tiên sinh sao?”
Người trẻ tuổi dừng lại.
“Tôi cũng gặp qua cậu ấy, làm việc chung một chỗ với Trương Bác Minh, thật đúng lúc đúng dịp”. Bộ Trọng Hoa cười nhìn đôi mắt đen kịt của người trẻ tuổi, ngay cả biểu cảm nhỏ bé nhất cũng lộ ra, kinh ngạc: “Tôi nhớ được cậu ấy họ Giải, nhưng gọi là cái gì Giải…… Giải nhỉ? Tôi chỉ nhớ quan hệ của cậu ấy cùng Trương Bác Minh không tồi?”
Trong phòng bệnh đột nhiên lâm vào yên tĩnh, người trẻ tuổi thẳng tắp ngồi ở kia nhìn chằm chằm Bộ Trọng Hoa, không nói một lời.
Bộ Trọng Hoa cũng không sốt ruột, anh biết mình đã đem đối phương bức đến không cách nào né tránh, nếu như hắn lại tránh né không đáp, đợi chút nữa Trương Chí Hưng tỉnh lại Bộ Trọng Hoa chỉ cần nhắc lại, nhân tiện sẽ tại trước mặt lão nhân gây nên cục diện vô cùng xấu hổ thậm chí khó xử.
Quả nhiên sau khi trầm mặc một hồi, người trẻ tuổi chậm rãi nói: “Cảnh sát Bộ, tôi không biết anh cụ thể là làm việc gì…… Nhưng lời này ra khỏi từ miệng tôi, vào tới tai anh, sau này trước mặt lão sư cũng đừng nhắc lại, nhắc lại chỉ đổ thêm thương cảm mà thôi.”
Dừng một chút hắn lại nói: “Đúng vậy, hai người bọn họ quan hệ vô cùng tốt, nhưng một năm trước bọn họ đều hi sinh trong nhiệm vụ bí mật tại Vân Điền, vô cùng đáng tiếc.”
Hi sinh.
Trong nháy mắt đáy lòng Bộ Trọng Hoa có chút co rút, nghĩ thầm: Thì ra bọn họ là giải thích kết cục của Giải Thiên Sơn như vậy, đã trịnh trọng kết luận—— Hi sinh.
Vậy Ngô Vu còn sống thì sao?
Sẽ có hay không ở thời điểm nào đó, đáy lòng của cậu bên trong kỳ thật cũng cảm giác mình đã hi sinh?
“Thật xin lỗi, là tôi mạo muội”. Bộ Trọng Hoa nhẹ nhàng đem khung hình thả lại trên bàn trà, nhìn chằm chằm nó một lát, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Nghiêm tiên sinh cùng vị Giải tiên sinh này quan hệ chắc hẳn rất tốt?”
Người trẻ tuổi bình thản nói: “Ừ, chúng tôi ngủ chung một chiếc giường tầng”.
Bộ Trọng Hoa gật gật đầu, nói: “Thế nhưng mà tôi cảm thấy anh cùng con trai của thầy quan hệ rất bình thường.”
“—— Hả? Vì sao lại nói như vậy?”
Người trẻ tuổi khó kiềm được lộ ra một điểm kinh ngạc, Bộ Trọng Hoa đưa tay tại trên mặt kính chỉ: “Bởi vì nhìn tấm hình này, bạn cùng phòng của anh cùng Trương Bác khoác vai nhau, mà tay phải anh lại vòng qua lưng bạn cùng phòng của mình, đè xuống tay phải của cậu ấy, giống như muốn đem cậu ấy kéo về phía bên trái, động tác này trong tâm lý học gọi là muốn đem đối phương kéo về trong phạm vi của mình. Thứ cho tôi mạo muội, chẳng lẽ ở đại học nam sinh với nhau cũng sẽ có khuynh hướng hành vi ghen tuông sao?”
“……”
Bộ Trọng Hoa nhìn xem đôi mắt không nhúc nhích của hắn, trầm giọng hỏi: “Hay là nói, bắt đầu từ năm đó, trong tiềm thức của anh đã phát giác được Trương Bác Minh sẽ gây bất lợi cho bạn cùng phòng mình?”
Không khí dường như đọng lại, hai người bọn họ ngồi đối diện nhau, xung quanh dần dần ấp ủ lên một tia giương cung bạt kiếm.
“Không có ý tứ”. Nửa ngày người trẻ tuổi rốt cục mở miệng, chậm rãi hỏi: “Tôi mới nhớ tới, hình như chưa thỉnh giáo qua đại danh của cảnh sát Bộ?”
“Bộ Trọng Hoa, Trọng Hoa trong Nghiêu Thuấn Vũ*. Anh thì sao?”
(*Giải thích một chút về tên của Bộ Trọng Hoa nhé:
– Vua Nghiêu và vua Thuấn là hai vị minh quân trong truyền thuyết cổ, sau này dùng để chỉ thánh nhân
– Vua Vũ: vị vua đầu tiên thời Hạ ở Trung Quốc, theo truyền thuyết đã từng chống lụt thành công
– Từ Trọng (重) trong tên Bộ Trọng Hoa: có nghĩa là trọng trách, trách nhiệm to lớn, có cùng nét với từ Vũ (禹) của vua Vũ.
– Còn từ Hoa (华) trong tên của anh được lấy từ ‘才华 – 才華’ có nghĩa là tài hoa, giỏi giang.
Sau khi mình tra thì cụm vua Nghiêu Thuấn 尧舜 mà tác giả sử dụng thì từ Nghiêu còn có cách viết dị thể khác như này 尭 , có cùng nét ghi với chữ Hoa 華 trong tài hoa.)
“Nghiêm Chính”. Người trẻ tuổi lạnh lùng nhìn xem anh, “Chính trong tà chính (1).”
Cùng lúc đó, bệnh viện dưới lầu.
“Trương Chí Hưng có đúng không?” Y tá trực ban ở đại sảnh đang tra máy tính, “Lầu tám phòng 836, lên thang máy quẹo trái đi thẳng, ở chỗ rẽ ngoặt cuối cùng có một phòng nằm riêng chính là chỗ đó. Được rồi, khách tới thăm cần phải đăng ký ghi tên một chút.”
Toà nhà khu nội trú người đến người đi, Ngô Vu đứng trước cửa sổ trực ban, ngòi bút treo trên không một hồi, sau đó vù vù viết xuống ba chữ Bộ Tiểu Hoa (2), tùy tiện điền đại số điện thoại, đem đơn đăng ký khép lại đưa cho y tá, quay đầu đi về hướng thang máy.
—— Nhưng ngay lúc này, ánh mắt cậu lại vô tình quét qua cái gì đó, đột nhiên ngừng lại.
Cửa sổ pha lê chiếu ra cái bóng mơ hồ trong đại sảnh người người nhốn nháo, tựa hồ có một thân ảnh ngay lúc cậu quay người đã hoà chung vào dòng người, nhưng khi cậu quay đầu lại, liền hoàn toàn không thấy gì.
“……”
Ngô Vu dừng bước, khóe mắt ẩn nấp hướng chung quanh quét qua, chỉ thấy quầy đăng kí người người xếp hàng đợi khám bệnh rộn rộn ràng ràng, không có bất kỳ điều gì bất thường.
Cậu nhíu mày, hai tay cắm ở trong túi quần dán sát chân tường, đi lên lầu.
===
Giải thích tên của hai cô vợ nhỏ chọn:
(1) Giang Đình chơi chữ, lấy ‘Chính’ trong ‘Tà chính’ vì tên chồng là Nghiêm Tà, nên lấy tên là ‘Nghiêm Chính’. Tà và Chính có nghĩa là Ác và Thiện.
(2) Còn Ngô Vu chọn Bộ Tiểu Hoa, vì tên chồng là Bộ Trọng Hoa, Tiểu có nghĩa là nhẹ, mà Trọng có nghĩa là nặng.
Cả hai đều lấy họ chồng và chọn tên đối lập hoàn toàn với tên của chồng. Ôi đúng là chị em dâu tình thâm ở chung ký túc xá có khác. Tư duy rất là khác người ạ