Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 92



Tất tất!

Vào giờ cao điểm buổi sáng, một chiếc ô tô Toyota màu trắng đậu ở cổng trường mẫu giáo. Người đàn ông ngồi ở ghế lái bấm còi hai lần trong tiếng ồn, không thèm quay đầu lại, anh ta nói với người vợ ngồi ở ghế sau: “Nhanh lên, Bành Uyển! Không đậu ở đây được !”

Người phụ nữ một tay đeo chiếc cặp nhỏ trên vai, tay còn lại nắm lấy đứa trẻ mới biết đi, quay đầu lại nói: “Lão Đào! Ông không xuống đưa con đi học hả?”

“Đưa cái gì mà , đi đâu tìm chỗ đậu xe. Tranh thủ thời gian tranh thủ thời gian!”

Bành Uyển bất đắc dĩ bế con trai lên, chạy mấy bước vào cổng trường mẫu giáo, ngồi xổm xuống chỉnh sửa cổ áo, áo khoác cho con trai, lại đem dây giày buông ra thắt chặt một lần nữa, đem bình nước, bút sáp màu, hoa quả cắt miếng, núm vú cao su, áo khoác để thay, v.v bỏ vào túi sách giao cho cô giáo, vội vàng căn dặn kĩ xong lại ngồi xổm xuống ôm con trai hôn một cái, cúi đầu phân phó: “Hôm qua mẹ dạy con thế nào? Không được khóc không được nháo, buổi chiều mẹ sẽ tới đón con, còn nhớ rõ không?”

Đứa trẻ tỉnh tỉnh mê mê gật đầu, kéo dài âm điệu: “Dạ ——”

Ting ting vài tiếng là tin nhắn Wechat, từ người chồng chờ ở bên ngoài: “Nhanh lên, cảnh sát giao thông sắp tới!”

Bành Uyển tranh thủ thời gian đứng dậy, đi hai bước lại quay đầu nhìn xem, chỉ thấy con đứng ở bên cạnh cô giáo ngoan ngoãn phất tay, mới lưu luyến không rời đi ra cổng trường mẫu giáo, chen trong đám người đi qua xe đỗ ở đường cái đối diện.

Đúng lúc này, cước bộ của cô đột nhiên dừng lại, giống như cảm giác được cái gì không đúng hướng sau lưng nhìn lại, ánh mắt hoang mang.

—— Sáng sớm cổng trường mẫu giáo rất bận rộn, đi làm trên đường đưa con nhỏ, tổ tôn ba đời cùng lên trận, thậm chí reng chuông vào học còn có ông bà ở bên ngoài ngẩng đầu nhìn theo xa, chỗ nào cũng có. Ôtô, xe điện, những người già chen vai thích cánh trong đám người tới lui, một cảnh tượng bận rộn, giống như không có gì khác thường.

Nhưng cô chính là cảm giác được mình tựa hồ đang bị người nào đó nhìn chằm chằm.

Khoảng thời gian này đã nhiều lần cảm thấy vậy, là ảo giác sao?

Tất tất tất! Đường cái đối diện người chồng lại thúc giục, đem đầu lộ ra cửa xe: “Nhanh lên nhanh lên! Ai nha tôi nói bà, sững sờ ở giữa đường làm gì!”

“……” Bành Uyển nhíu mày lại, cuối cùng quay đầu “Ừ” một tiếng, đi tới hai bước: “Tới liền!”

Từ gương chiếu hậu của chiếc xe SQ5 ở góc đường, vừa vặn có thể rõ ràng trông nhìn thấy người phụ nữ kia, ước chừng ngoài ba mươi, cách ăn mặc đi làm phổ thông, áo sơmi đóng vào váy ngắn phối với một đôi giày da đế bằng; Cô nắm chặt túi đeo vai tiến vào ghế phụ lái, cửa còn chưa kịp đóng ô tô đã phát động, chậm rãi nhanh chóng rời khỏi cổng trường mẫu giáo.

Đèn hậu xe đen sáng lên, vô thanh vô tức trượt ra góc đường, biến mất tại đường Mã Long.

Mấy ngày sau, thứ bảy.

Ánh nắng từ khe hở màn cửa xuyên qua phòng ngủ, hình thành một đầu vầng sáng, xuyên qua giường lớn xốc xếch, lập tức chỉ nghe thấy đầu giường điện thoại rung như động đất, dần hiện ra mới tin nhắn chưa đọc.

Bộ Trọng Hoa bỗng nhiên mở mắt đứng dậy, giống như là sớm chờ đã lâu, cầm điện thoại di động lên xem xét.

Hình dáng mặt mày của anh chậm rãi đè nén, chỉ thấy ánh đèn huỳnh quang yếu ớt từ điện thoại chiếu vào đáy mắt. Chốc lát anh nhắm lại hai mắt, xoá tin nhắn đi, để điện thoại di động xuống, đứng dậy đẩy ra cửa phòng tắm.

Soạt một tiếng hơi nước tràn ngập, Ngô Vu đang đứng dưới vòi hoa sen gội đầu, dòng nước trôi chảy lưu loát từ lưng eo cùng đôi chân dài không bỏ sót thứ gì, bởi vì hai tay nâng lên, hình xăm cánh chim ở vai phải cũng mở ra, giống như cũng muốn bay lên.

Bộ Trọng Hoa kéo ra cửa thủy tinh, ấn lấy vai trái cậu, cúi đầu hôn xuống hình xăm. Trong nháy mắt kia Ngô Vu lập tức như bị điện giật xoay người, một tay đem tóc đen ướt sũng vuốt về phía sau, lộ ra cái trán trơn nhẵn, đồng thời lui về phía sau đến góc tường: “Không được, không được tới đây không được tới đây……”

Bộ Trọng Hoa nghẹn ngào cười hỏi: “Eo còn đau sao?”

Ngô Vu cả giận nói: “Chính anh thử một chút đi! Biến thành người khác hiện tại đã đi khám rồi!”

“Anh không thử”, Bộ Trọng Hoa bình tĩnh nói, “Anh lại không yêu cầu ở phía trên.” 

(Anh yêu cầu nằm trong chứ trên dưới gì tầm này =)))))))

Bộ Trọng Hoa từ sau một đêm kia liền giống như được giải khai phong ấn, Ngô Vu trước kia cảm thấy bộ dáng của anh thanh tâm quả dục, lãnh đạm nghiêm khắc rất thú vị, bây giờ lại cảm thấy tất cả đều là giả, không có chút nào thương hại, hơn nữa còn không cho nói rõ lí lẽ, chỉ có thể bực mình chẳng dám nói ra nhìn anh, một bên vẩy bọt nước một bên khoát tay: “Ra ngoài, ra ngoài, để cho em tắm một lát.”

Bộ Trọng Hoa không khỏi mỉm cười, xoay người đi đánh răng rửa mặt thay quần áo, chốc lát lại đẩy ra cửa phòng tắm cất giọng nói: “Cơm trên bàn, tự em ăn nha, anh đi ra ngoài một chút!”

“Làm gì?”

“Viện kiểm sát!”

Ngô Vu đóng lại vòi hoa sen, vừa dùng khăn lau tóc vừa vung tay lên với anh biểu thị biết rồi.

Mặt bên của cậu tại cửa thủy tinh, tựa như cây bạch dương mới lớn, đẹp trai thẳng tắp. Bộ Trọng Hoa không lập tức lui ra ngoài, cứ như vậy một tay vịn tay cầm cửa, đứng bình tĩnh tại kia nhìn xem cậu, trong ánh mắt chớp động lên ánh sáng nhạt khó mà tô lại.

Trọn vẹn mấy giây sau, anh mới lui ra ngoài nhẹ nhàng khép cửa lại, khe cửa chặn ánh mắt tập trung đặt ở trên người Ngô Vu không có chút nào dời đi.

Chung cư Thiên Lộc có thể được xem là một trong những chung cư cao cấp tốt nhất ở Tân Hải, mặc dù cách trung tâm thương mại cùng ga tàu chỉ nửa con đường, nhưng xung quanh lại rất yên tĩnh và đẹp đẽ,  đầu đường cái hai bên trồng đầy cây quế xanh um tươi tốt. Sáng sớm thứ bảy, trên đường cái các thẩm mỹ viện, siêu thị tiện lợi, cà phê, tiệm sách đều lần lượt mở cửa, Bộ Trọng Hoa đẩy ra một quán cà phê còn ít khách hàng, chỉ thấy ở góc có một ông lão tóc trắng ngẩng đầu lên, hiển nhiên đã đợi lâu.

Bộ Trọng Hoa tùy tiện gọi nước, bước nhanh về phía trước cùng ông lão nắm tay: “Trương giáo sư.”

—— Người tới chính là Trương Chí Hưng.

“Không có ý tứ để ngài đợi lâu, tôi nhận được tin nhắn xong lại chậm trễ một hồi”. Bộ Trọng Hoa kéo ra cái ghế ngồixuống, hỏi: “Ngài muốn ăn một chút gì không?”

“Không cần, trong lòng có việc, ăn không vô”. Trương Chí Hưng cười chua xót: “Các cậu người trẻ tuổi cuối tuần vội là bình thường, cũng không đợi lâu —— Đều là tôi một khi quyết định ngay cả một lát cũng chờ không kịp, hais!”

Bộ Trọng Hoa gật gật đầu, hỏi: “Ngài đột nhiên hẹn tôi ra, là quyết định đáp ứng thỉnh cầu của tôi?”

Anh dùng từ ‘thỉnh cầu’ xem như đã vô cùng khách khí, trên thực tế đây chính là trao đổi, Trương Chí Hưng lòng dạ biết rõ. Ông lão ngồi ở chỗ đó trầm ngâm một lát, nhịn không được lại lần nữa xác định: “Thế nhưng tôi đã về hưu đã nhiều năm như vậy, cậu thật sự có thể để cho tôi tham dự vào vụ án darkweb?”

“Có thể”. Bộ Trọng Hoa nhìn chằm chằm cặp mắt đục ngầu đối diện, “Chúng tôi hiện tại có một bộ phương pháp truy tìm tung tích Cá Mập, nhưng trước mắt còn chưa hoàn thiện, trình độ cao nên cần phải mượn lực lượng mạng lưới trinh thám công nghệ cao. Nếu như ngài đáp ứng thỉnh cầu của tôi, tôi có thể lập tức đưa ra đề nghị với Tống cục mời ngài trở lại với thân phận chuyên gia tham dự vào, chỉ là không thuộc thẩm quyền quản lý của cục Nam Thành, hẳn là sẽ trực tiếp trực thuộc Bộ mạng lưới Công nghệ cao của Cục thành phố.”

Trương Chí Hưng gật đầu không nói, sau một lát cúi người cầm lấy đặt túi xách đen ở bên chân, đặt ở trên mặt bàn vỗ vỗ: 

“—— Đây là những tài liệu cậu cần, thật đúng là không dễ dàng!”

Ánh mắt Bộ Trọng Hoa rơi vào túi xách căng phồng, trái tim đập đều, nhịp nhàng, rung động một chút, nhưng mặt ngoài không lộ ra chút biểu cảm nào.

“Sau năm Giải Hành nghỉ học, tất cả học bạ cùng tài liệu đều bị xóa đi, nội bộ trường học chỉ tuyên bố là trong nhà cậuta xảy ra chuyện —— Kỳ thật năm đó trợ giảng cùng giáo viên chủ nhiệm đều có chút hiểu rõ, nhưng mấy năm trôi qua cũng không ai nhắc lại, thật giống như sinh viên này chưa từng tồn tại qua. Thẳng đến một năm trước, bên trên đột nhiên có người tới triệt để thanh lý một lần nữa, ngay cả đống giấy lộn xộn trong phòng hồ sơ cũng lật ra mang đi, tôi nghe lão đồng nghiệp nói, còn tìm trợ giảng năm đó của cậu ta nói chuyện, liên tục yêu cầu tất cả quá khứ của người mất đều phải giữ bí mật.”

“Người mất?”

Trương Chí Hưng nói: “Đúng vậy, nội bộ hệ thống tuyên bố một năm trước tại Vân Điền không cấp cứu kịp, cho nên tổ điều tra còn muốn cầm cái này làm động cơ tự sát cho con trai tôi…… Nói cái gì mà tâm lý học người sống sót chịu tội thường có khuynh hướng tự sát”. Ông cười khổ một tiếng: “Tôi lúc ấy liền không chịu, Trương Bác Minh là dạng ngườigì trong lòng tôi rõ ràng nhất, nó vì sao lại sinh ra cảm giác tội lỗi? Nó lại không làm việc trái với lương tâm dựa vào cái gì phải sinh ra cảm giác tội lỗi? Đừng cầm những thuyết tâm lý học kia đến nói qua loa với một người làm cha!”

Bộ Trọng Hoa há hốc mồm, nhưng lại không nói gì, trầm mặc cúi đầu nhấp một ngụm trà.

“Cho nên tôi một mực hoài nghi Giải Hành kỳ thật còn sống, nhưng chỉ là không có chứng cứ. Thẳng đến trước đây không lâu Cá Mập phát ra truy nã đối với Hoạ Sư, tôi mới tin tưởng, cậu ta đích thật còn sống”. Trương Chí Hưng lắc đầu: “—— Thế là tôi càng không tin Trương Bác Minh là tự sát.”

Bộ Trọng Hoa nheo mắt, bỗng nhiên giương mắt: “Vậy ngài là hoài nghi cái chết của Trương Bác Minh có liên quan tới Giải Hành?”

…… Thầy giáo già né tránh ánh mắt của anh, quay đầu nhìn về phía cửa sổ của quán cà phê: “Họa Sư là công thần, tôi không có nói như vậy.”

Không khí nhất thời an tĩnh, dừng một chút ông lại thản nhiên nói: “Tôi chẳng qua là cảm thấy, nếu như tôi có thể tham dự điều tra darkweb, thuận bước chân con trai tôi làm năm đó đi xuống dưới, có lẽ sẽ có một ngày phát hiện ra sơ hở , thậm chí còn có thể tìm ra nguyên nhân chân chính cái chết của nó”.

Ngoài cửa sổ là đường cái chen chúc vào sáng thứ bảy, nơi xa là ngã tư buôn bán, tiếng người náo nhiệt bận rộn, đều xuyên thấu qua cửa kính sát đất mơ hồ truyền đến.

Bộ Trọng Hoa dò xét các nếp nhăn trên mặt Trương Chí Hưng, nửa ngày mới rốt cục hướng túi xách màu đen kiagiương lên cái cằm, nói: “Thế nhưng tài liệu này là tôi một tuần trước mới nhắc qua cho ngài, giáo sư.”

Trương Chí Hưng sững sờ.

“Ngài mới vừa nói sau khi Giải Hành được tuyên bố hi sinh, phía trên đã cho người tới triệt để thanh lý qua hồ sơ của cậu ấy, vậy ngài một người đã về hưu làm thế nào trong một tuần ngắn ngủi có thể chuẩn bị kỹ càng nhiều đồ như vậy đây?”

“…… Tôi……”

“Ngài từ năm đó liền bắt đầu hoài nghi Giải Hành giết Trương Bác Minh, có phải không?” Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng Bộ Trọng Hoa ngữ điệu lại là bình thẳng chắc chắn: “Từ sau khi Trương Bác Minh nhảy lầu đến lúc tuyên cáo Họa Sư đã hi sinh, trong lúc này hẳn là có thời gian chênh lệch, cho dù chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để ngài bắt đầu hành động, dùng hết tất cả lực lượng thu thập cũng giấu các loại vật liệu tin tức, đúng không?”

Trương Chí Hưng bỗng dưng nhìn về phía Bộ Trọng Hoa, tràn đầy nếp nhăn trong mắt chớp động lên ngạc nhiên  khó mà che giấu, nửa ngày gạt ra một câu: “…… Làm sao cậu biết hai chuyện này ở giữa có thời gian chênh lệch?”

Bộ Trọng Hoa không trả lời ngay.

“Cậu thật sự quen biết con trai tôi? Hay là cậu cũng tham dự điều tra một năm trước?!” Trương Chí Hưng bỗng nhiên hướng về phía trước nghiêng thân, “Không, không đúng, cậu một hình sự trinh sát ở Tân Hải không có khả năng chạy tới Vân Điền quen biết với đám người họ Phùng, càng không có khả năng biết những chi tiết điều tra này…… Vậy chẳng lẽ cậu thật sự quen biết Trương Bác Minh nhà chúng tôi? Cậu biết nó khi nào? Mười ba năm trước đây? Hay là sớm hơn? Cậu biết qua bao nhiêu sự tình của nó?!”

—— Bộ Trọng Hoa biết được chi tiết này thuần túy bởi vì Tống Bình lúc ấy đề cập qua gương anh hùng cấp hai của Ngô Vu không trao xuống tới, nói cách khác Phùng Sảnh ở Vân Điền vốn không có ý định để Họa Sư bất trị hi sinh, cậu vốn nên giống như Hoạ Sư đời thứ nhất, có được sự tôn kính, sự khẳng định, kết cục lên như diều gặp gió bay thẳng đến trời xanh.

Chỉ là sau khi Trương Bác Minh chết lại trở thành một mồi lửa, nó sản sinh ra tất cả những chất vấn đều nhắm vào Ngô Vu, cũng là yếu tố mấu chốt khiến cho công huân gương anh hùng cấp hai hóa thành hư không, cuối cùng chỉ có thể dùng từ hi sinh cho xong việc.

Bộ Trọng Hoa không thể để cho Trương Chí Hưng biết Ngô Vu tồn tại, bàn tay hơi hướng phía dưới đè ép, đó là một tưthế trấn an: “Trương giáo sư ngài tỉnh táo chút, chi tiết này tôi thuần túy chỉ là suy đoán……”

“Không có khả năng, cậu đã quen biết con trai tôi thì cũng quen biết Giải Hành, lần trước tại bệnh viện cậu còn đề cập với tôi!” Trương Chí Hưng giống như trong khốn cảnh đột nhiên nhìn thấy một tia hi vọng: “—— Cậu có phải cũng hoài nghi cái chết của con trai tôi có liên quan với Giải Hành? Không phải vậy thì vì cái gì cậu lại đề nghị tôi nghe ngóng học bạ của Giải Hành năm đó?”

Bộ Trọng Hoa cau mày nói: “Tôi……”

“Cậu đến cùng là biết bao nhiêu sự tình? Cậu đến cùng là vì cái gì lạ hứng thú với quá khứ Giải Hành?!”

Không nghĩ tới lần trước trong bệnh viện Trương Chí Hưng trong trạng thái cảm xúc kích động như vậy, lại còn có thể nghe rõ một câu ‘tôi quen biết Giải Hành’ của Bộ Trọng Hoa, hơn nữa còn vững vàng nhớ tới bây giờ!

Ánh mắt Bộ Trọng Hoa liếc nhìn túi xách đen bị Trương Chí Hưng một mực giữ lại, hít sâu một hơi.

Anh không có cách nào nói cho Trương Chí Hưng, nếu như A Quy người này thật sự tồn tại, như vậy động cơ của Trương Bác Minh xác thực là có. Mười năm trước lúc hắn bắt lấy Arthur · Hoắc Kỳ Sâm đã từ bỏ cứu viện Hoạ Sư, mười năm sau đối mặt từng tiếng vặn hỏi, hắn không cách nào đối diện với khả năng bị vạch trần, bị cáo tố, bị Hoạ Sư vạch mặt chất vấn đến mức trong toàn hệ thống đều sẽ truyền ra bê bối vận mệnh này, dưới tiêu chuẩn đạo đức cao như hắn dứt khoát sẽ chọn cái chết, loại suy nghĩ cực đoan này cũng không phải là không thể nào phát sinh.

Nhưng cùng lúc anh càng không thể nói cho Trương Chí Hưng chính là —— Nếu như A Quy người này thật sự tồn tại, như vậy Trương Bác Minh cũng có thể là người bị hại! Bởi vì cho tới nay tất cả người biết đến sự tồn tại của A Quy đều đã bị Ngô Vu giải quyết, Trương Bác Minh khả năng chỉ là người bị hại đầu tiên mà thôi!

—— Như vậy, anh hiện tại có thể lộ ra bao nhiêu tin tức với Trương Chí Hưng?

Suy đoán càng sâu, càng không biết Trương Chí Hưng còn giấu diếm bao nhiêu tin tức?

Đại não Bộ Trọng Hoa phi tốc chuyển động, nhưng mặt ngoài đây chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt, anh liền đem khẩu khí kia chầm chậm phun ra.

“Tôi cũng không biết nhiều”, anh bình thản nói, “Tôi chỉ biết là sau xế chiều hôm Giải Hành cùng Trương Bác Minh nói chuyện, tâm tình của hắn vô cùng…… kích động”.

Kỳ thật nếu như đầu não thanh tỉnh hơn một chút, liền sẽ phát hiện lời này của Bộ Trọng Hoa kỳ thật cũng là tự quỷ, dưới tình huống gấp gáp phản ứng đưa ra tạm thời cho có, bản chất chỉ là thuật lại câu chuyện.

Nhưng biểu cảm Trương Chí Hưng một chút liền thay đổi, ông gắt gao nhìn chằm chằm Bộ Trọng Hoa: “Kích động?”

“……”

Trương Chí Hưng chậm rãi lắc đầu, thật lâu mới khó có thể tin gằn từng chữ một: “Không có khả năng, không có khả năng!”

—— Bộ Trọng Hoa có chút nheo mắt lại, thực tế trái tim đã chìm xuống, bị phát hiện rồi?

“Tuyệt đối không, tuyệt đối không có khả năng”, ngay sau đó anh trông thấy Trương Chí Hưng ngồi ở chỗ đó, thở hổn hển lẩm bẩm nói: “Tổ điều tra nói ngày đó cảm xúc Trương Bác Minh rất ổn định, mà về sau tôi cũng tự mình nghe qua, sau khi Giải Hành rời đi con trai tôi cũng không có biểu hiện gì bất thường……”

“Ngài cùng người nào nghe qua?” Bộ Trọng Hoa bỗng nhiên bắt được cái gì: “Xế chiều sau khi Giải Hành rời đi còn có người đi tìm Trương Bác Minh?”

Con mắt Trương Chí Hưng khẽ run, muốn nói lại thôi mấy lần, rốt cục khàn khàn nói: “Đúng, có một người…… Tên của hắn là Lâm Khoa”.

—— Lâm Khoa!

“Người này là bằng hữu nhiều năm của con trai tôi, thuộc về đội trinh sát mạng sớm nhất trong nước. Hắn đại khái là mười năm trước mới gia nhập vào tổ tình báo đặc biệt, chuyên môn phụ trách an ninh mạng, nghiên cứu về darkweb cũng vô cùng sâu.”

Mày kiếm Bộ Trọng Hoa không dễ phát hiện mà cau lại, đầu óc của anh giống như được chia làm hai bộ phận, một bộ phận khống chế anh tiếp thu mỗi một chữ Trương Chí Hưng nói ra rồi cấp tốc phân tích tin tức trong đó, một bộ phận khác lại tại chỗ sâu trong óc cấp tốc vận chuyển ——

Lâm Khoa mười năm trước gia nhập tổ tình báo đặc biệt, thời gian này vừa đúng lúc Ngô Vu hiệp trợ cảnh sát bắt lấy Arthur · Hoắc Kỳ Sâm, cũng chạy ra khỏi hình phòng núi Đỏ.

Như vậy trong chuyện Trương Bác Minh chết hắn đến cùng đóng vai trò gì?

Hắn luôn chú ý và chất vấn Ngô Vu, cùng ẩn dụ đồ long vực thẳm, lại là dạng động cơ tâm lý nào?!

“Xế chiều tại bệnh viện Vân Điền, sau khi Giải Hành rời đi khoảng nửa giờ, Lâm Khoa mang theo một ít văn kiện đi tìm con trai tôi ký tên, đại khái sau 40 phút. Hắn nói với tôi Trương Bác Minh lúc ấy cảm xúc thương cảm, nhưng tư duy vẫn tỉnh táo rõ ràng, đối với các loại hạng mục công việc xử lý cũng ngay ngắn rõ ràng, căn bản không giống người có khuynh hướng tự sát; Sau khi Lâm Khoa đi tôi mang theo cơm tối lên bệnh viện thăm nó, biểu hiện của Trương Bác Minh ở trước mặt tôi cũng tương đối bình thường, chỉ là có một chút thương cảm sa sút.”

“Cảm xúc của hắn vì sao lại sa sút?” Bộ Trọng Hoa lập tức truy vấn.

Trương Chí Hưng lắc đầu: “Đoạn thời gian đó một mực như thế, bởi vì hành động vây quét đã để cho Cá Mập đào thoát, nó cảm thấy mình là chỉ huy lại không làm tròn trách nhiệm, tôi lại cảm thấy đây chỉ là yêu cầu quá cao của nó đối với chính bản thân tạo thành tâm lý chênh lệch.”

Bản thân yêu cầu cực cao, đối xử với mọi người và chính mình đều vô cùng khắc nghiệt, đồng thời độ lý tưởng hóa cao —— Xác thực phù hợp miêu tả của Ngô Vu và Giang Đình về Trương Bác Minh, cũng phù hợp với giải thích của Ngô Vu về cái chết của Trương Bác Minh.

“Nó cũng không nói với tôi chuyện Giải Hành đi tìm nó, nhưng sau này hồi tưởng lại, nó đúng là đã nói một câu tương đối kỳ quái.”

Bộ Trọng Hoa nhướng mày: “Câu gì?”

“……”

Trương Chí Hưng suy nghĩ hồi lâu, tựa hồ không quyết định chắc chắn được có nên nói ra với chi đội trưởng đội cảnh sát hình sự chỉ mới gặp qua vài lần này không, thẳng qua nửa điếu thuốc, thầy giáo già mới thở thật dài một hơi, nói: “Cũng được, dù sao tôi lúc ấy cũng nói cho tổ điều tra, chỉ là bọn hắn không ai đem câu nói này coi là chuyện đáng kể……”

“Nó nói, nó rất xin lỗi Giải Hành, cảm thấy trong lòng mười phần hổ thẹn.”

Hắn đối với Giải Hành hổ thẹn?

Cái này không phải càng nói rõ Trương Bác Minh có thể tự sát sao?

“Tôi nói như vậy cậu nhất định càng thấy con trai tôi có thể là tự sát, đúng không?” Trương Chí Hưng dường như xem thấu suy nghĩ trong lòng Bộ Trọng Hoa, cười khổ một tiếng: “Nhưng cậu phải tin tưởng tôi, tôi hiểu con trai mình, nó là người chính trực, thiện lương, thủ vững nguyên tắc; Nó cảm giác áy náy là bởi vì đã đem bạn học ngày xưa kéo xuống nước, dẫn đến Giải Hành kém chút trọng thương hi sinh lúc vây quét Cá Mập, đó là bởi vì nó không thể làm gì khác ngoài xin lỗi bạn bè, càng không đến mức bởi vì cái này liền chạy đi tự sát!”

—— Bộ Trọng Hoa rốt cục chứng thực được suy đoán của mình từ trước đến nay.

Trương Chí Hưng cũng không biết mười năm trước ở hình phòng núi Đỏ xảy ra chuyện gì, càng không biết Trương Bác Minh đã từng vì triển vọng bắt lấy trùm buôn thuốc phiện mà từ bỏ tính mệnh của nội ứng, hiển nhiên vẫn là do Lâm Khoa đều không nói thật cho người làm cha này biết.

Cho nên ông canh cánh trong lòng, không nghĩ ra vì sao con trai lại chết, tất cả không cam lòng cùng của một người cha thuận lý thành chương trở thành phản ứng tự nhiên!

…… Bộ Trọng Hoa nhìn qua vị thầy giáo già tiều tụy trước mắt, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy yết hầu bên trong chua xót đau buồn, trọn vẹn qua nửa ngày mới dùng sức ho một tiếng, nhẹ nhàng nói:“…… Ngài có hay không nghĩ tới, có lẽ việc hổ thẹn mà Trương Bác Minh chỉ chính là sự tình khác thì sao?”

Trương Chí Hưng hồ nghi nói: “Có ý tứ gì?”

“Trương Bác Minh là người duy nhất có thể liên hệ cùng Hoạ Sư khi thượng tuyến, nói cách khác tất cả chỉ lệnh của hắn đều hướng thẳng tới một mình Hoạ Sư, mà Hoạ Sư đối với toàn bộ người trong Tổ tình báo đặc biệt hoàn toàn bị phong bế, tuyệt không câu thông. Dưới loại tình huống này, nếu như Trương Bác Minh đã từng vì mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, mà làm ra bất cứ quyết định nào gây bất lợi cho an nguy nội ứng……”

“Không có khả năng!” Trương Chí Hưng đột nhiên nghiêm nghị đánh gãy anh.

Bộ Trọng Hoa hít vào một hơi: “Tôi không phải……”

“Tôi biết cậu có ý gì, loại tình huống cậu nói căn bản không có khả năng phát sinh! Trương Bác Minh mặc dù là người duy nhất có thể chỉ huy Hoạ Sư, nhưng tất cả mệnh lệnh của nó đều phải trải qua phê chuẩn của Tổ tình báo đặc biệt, lại phải qua sự chuyển đạt của chuyên gia An ninh mạng, cuối cùng mới có thể truyền đến tay Hoạ Sư, làm sao có thể cầm an nguy của nội ứng ra đùa?!”

Bộ Trọng Hoa sửng sốt một cái.

“Lại nói cho cậu biết Tổ tình báo đặc biệt, quy định đầu tiên chính là, không cho phép vì bất cứ nhiệm vụ nào hi sinh nội ứng!” Trương Chí Hưng giống như nghe được một trò cười hoang đường nào đó: “Cậu cho rằng Tổ tình báo đặc biệt là nơi nào, tùy tiện để một người mới 20 30 tuổi đầu như Trương Bác Minh làm loạn sao? Tính mệnh của nội ứng vượt cảnh là cấp bậc trọng yếu như thế nào, há có thể nói từ bỏ liền từ bỏ? Một nội ứng trân quý ở tuyến một tử vong, đủ để khiến tất cả cơ quan lãnh đạo bị truy trách miễn chức, Trương Bác Minh lấy đâu ra quyền lực lớn như vậy đi uy hiếp an nguy của Hoạ Sư?!”

Bộ Trọng Hoa chậm rãi hướng về sau tựa ở thành ghế bên trong, một chữ cũng nói không nên lời.

Mặc dù dựa trên tình cảm anh hướng về Ngô Vu, nhưng lý trí hơn mười năm hình sự trinh sát lại nói cho anh biết, tình huống mà Trương Chí Hưng vừa nói mới càng phù hợp với thực tế hơn.

Vì bắt lấy trùm ma túy quốc tế, mà bỏ mặc tín hiệu cầu cứu nội ứng phát ra, loại sự tình này mặc dù cẩu huyết chỉ thường xuất hiện trên phim, nhưng biên kịch có thể nghĩ đến thì Bộ công an cùng Tổ Đốc tra cũng có thể nghĩ đến, trong hiện thực có đủ loại điều lệ chế độ, đủ loại giám sát phương án dự phòng nó phát sinh. Nếu không việc này một khi bị truyền ra, không chỉ để cho những nội ứng khác trái tim hoá băng giá, thậm chí còn có thể dẫn phát ra hậu quả khó lường.

Như vậy cố sự trong miệng Ngô Vu, vì sao lại là một phiên bản khác?

Mười năm trước đến tột cùng xảy ra chuyện gì, Hoạ Sư có phải đã từng bại lộ qua hay không, hoặc nếu như suy đoán sâu hơn—— Cái gọi là tín hiệu cầu cứu, có thể hay không ngay từ ban đầu căn bản không tồn tại, Trương Bác Minh cũng căn bản không cần phải áy náy tự sát?

Đến cùng là ai nói dối?

“Tôi không nên nói cho cậu những điều này”, Trương Chí Hưng thô trọng thở ra một hơi, dùng sức dụi dụi con mắt: “Tôi chẳng qua là cảm thấy, nếu cậu đã quen biết Giải Hành, cũng quen biết con trai tôi…… Từ sau khi tổ điều tra Vân Điền giải tán, tôi chưa bao giờ gặp qua một người biết sự tình năm đó giống như cậu, cậu là người duy nhất.”

Bộ Trọng Hoa bưng lên chén trà đã lạnh thấu uống một ngụm.

“Hôm nay cứ như vậy đi”. Trương Chí Hưng cũng nói không được nữa, hốc mắt ửng đỏ đứng người lên, cuối cùng đem túi xách màu đen giữ trong người từ đầu đến giờ quăng ra: “Đây là thứ cậu muốn. Trong đó có chút ít là đống giấy tờ ở trường học năm đó, có chút là đồ của Giải Hành trước khi đi giao cho con trai tôi đảm bảo, là di vật lưu sau khi con trai tôi qua đời.”

Bộ Trọng Hoa đưa tay tiếp được, đốt ngón tay bởi vì dùng sức mà hơi biến sắc.

“Mặc kệ cậu có tin tưởng tôi hay không, hi vọng cậu mau chóng thực hiện lời hứa của mình, để cho tôi có thể tự mình tham dự vào nhằm vào kế hoạch vây quét darkweb”. Trương Chí Hưng nghiêm mặt nói: “Tôi tuổi đã rất lớn, chi đội trưởng Bộ, tôi hi vọng đời này mình không lưu lại bất cứ tiếc nuối nào nữa”.

Sau một hồi Bộ Trọng Hoa gật gật đầu, nặng nề đáp một tiếng, Trương Chí Hưng quay người rời đi.

Quán cà phê vô cùng yên tĩnh, đoạn thời gian này cơ hồ không có người nào, nơi xa các cặp tình nhân đang đút bánh gatô cho nhau ăn, trừ cái đó ra thì chỉ có nhân viên cửa hàng núp ở phía sau cổng nhẹ giọng thì thầm nói chuyện. Huyệt thái dương Bộ Trọng Hoa co nhảy, hồi lâ mới dùng sức thở ra một ngụm khí, nhìn về phía món đồ trong tay.

—— Trong này chứa đựng cuộc đời của Giải Hành.

Giải Hành.

Bộ Trọng Hoa chưa từng cảm thấy vật nào nặng như vậy, lần thứ nhất cầm súng cũng không, lần thứ nhất xuất hiện di chuyển thi thể cũng không, lần thứ nhất đánh chết cướp chống lệnh bắt cũng không. Cứ như vậy trong một nháy mắt anh thậm chí cảm thấy khả năng mình mở không ra cái khoá nặng như vậy, nhưng theo tiếng ma sát rất nhỏ vang lên, anh trông thấy tay mình đã kéo ra khóa kim loại từng chút một.

Ngay sau đó, một trang giấy a4 gấp đôi bay ra ——

Phảng phất như một ám chỉ nào đó trong cõi u minh, trái tim Bộ Trọng Hoa chợt cuồng loạn, cúi người nhặt lên tờ giấy kia.

Đây là một bản scan màu, bản gốc hẳn là một cuốn sổ lưu niệm phổ biến hơn mười năm trước, chỉ cần cắt tem, ảnh, tin tức trên báo và dán chúng vào sổ tay. Về màu sắc, vì là bản gốc nên hơi cũ, trên đỉnh đầu viết hai dòng chữ sắc nét, rõ ràng—— 

Hai tháng năm ngày, mẹ

Giải Hành

Ánh mắt Bộ Trọng Hoa dừng trên tấm ảnh phai màu.

Đó là một người phụ nữ trẻ tuổi dáng dấp cực kì đẹp đẽ, mặc áo sơ mi lụa màu hồng phấn, chân váy xếp ly màu trắng cùng giày da cao gót, mang lấy một túi xách nhỏ thời thượng, ngồi xổm ở trước rừng cây nhỏ. Vẻ mặt cô tươi cười khoanh tay nhìn một cậu bé ước chừng năm sáu tuổi, ngũ quan cực kì giống với cô, Bộ Trọng Hoa liếc mắt một cái liền nhận ra cậu bé này là ai.

Con nít cùng tướng mạo khi trưởng thành biến hóa có thể nói là vô cùng to lớn, nhưng đứa bé này bất luận là ánh mắt nhìn chằm chằm ống kính từ dưới lên, hàm dưới nhỏ gọn, thần thái ngây thơ không căng cứng, giống hệt sau khi thành niên không khác chút nào. Rõ ràng hơn chính là bởi vì đứa bé này không cười, cho nên hiện ra hai bên khóe miệng trời sinh hướng xuống phía dưới đặc thù, cái đặc thù này thẳng đến hơn hai mươi năm sau mảy may cũng chưa từng thay đổi.

Bộ Trọng Hoa không nhúc nhích nhìn chằm chằm tấm hình kia, nội tâm oanh một tiếng, phảng phất trong hư không cự thạch rơi xuống đất, nhẹ nhõm đến cơ hồ hư thoát.

Là Ngô Vu, trong lòng của của anh từng lần một nghĩ, đích thật là Ngô Vu.