Phá Vỡ Nguyên Tác

Chương 11: Ông xã.



Trở về nhà họ Ninh, Ninh Phàn đã thấy bố mẹ Ninh cùng một người phụ nữ lớn tuổi, nhìn cũng có thể đoán được người này là Ninh lão phu nhân vừa mới về nước. Cô cung kính chào.

“Bố, mẹ, con về rồi.”

Ninh phu nhân nhìn thấy con gái nên rất vui vẻ nhưng Ninh lão phu nhân thì chẳng cho cô sắc mặt tốt, nhìn thấy cô đã mặt nặng mày nhẹ không hài lòng. Cô lại nhớ đến cốt truyện.

(Khi Ninh Phàn và Lão phu nhân gặp mặt lần đầu tiên đã bị bà ta sỉ nhục nặng nề. Thật tàn nhẫn! Hy vọng tối nay vị lão thái thái này sẽ không gây rắc rối, để mình hoàn thành cốt truyện một cách nhanh chóng và rời đi ngay.)

Ninh phu nhân không để ý sắc mặt của mẹ chồng mà giới thiệu bà với con gái.

“Phàn Phàn, đây là bà nội của con, vừa mới từ nước ngoài trở về. Mau gọi bà nội!”

Ninh Phàn chuẩn bị chào theo phép thì đã nghe thấy tiếng của Ninh lão phu nhân chê bai.

“Cô chính là Ninh Phàn? Quả nhiên, được một gia đình tầm thường nuôi dưỡng thì khí chất cũng tầm thường.”

Ninh phu nhân nghe con gái bị sỉ nhục nhưng cũng không thể phản ứng quá lớn.

“Mẹ! Phàn Phàn còn nhỏ. Đừng so sánh con bé.”

Ninh lão phu nhân không thèm nghe, không hề hạ giọng xuống.

“Tôi đang nói chuyện cô xen vào làm gì? Nếu trước kia không phải do cô sơ suất thì con gái của nhà họ Ninh sẽ bị thất lạc sao. Bao nhiêu năm nay cô không thể sinh được con trai. Cô là muốn cắt đứt hương hỏa của Ninh gia nhà ta.”

Bị Ninh lão phu nhân mắng, Ninh phu nhân cũng chỉ biết cúi đầu cam chịu. Thấy mẹ phải chịu tủi nhục, cô cũng không chịu được nữa mà lên tiếng thay mẹ.

“Sao vậy? Là Ninh gia có hoàng vị cần được thừa kế sao? Nhưng cho dù có hoàng vị cần thừa kế thì cũng không đến lượt bà nội đâu nhỉ? Dù sao thì bà nội cũng đâu phải họ Ninh.”

Ninh lão phu nhân tức giận khi nghe được những lời nói của Ninh Phàn liến quát.

“Hỗn xược! Đến lời trưởng bối mà cô cũng dám cãi. Cô ngay cả đạo đức cơ bản cũng không có sao?”

Ninh phu nhân ngồi một bên lo sợ kéo tay con gái ngăn con nói tiếp nhưng không có tác dụng. Ninh Phàn vẫn gương mặt tỉnh bơ nói.

“Hôm nay cháu đến đây không phải là để cãi nhau với bà, cũng không đến để bị bắt nạt. Nếu bà gặp cháu chỉ để mắng cháu, vậy thật xin lỗi, cháu không có thời gian.”

Nói xong, Ninh Phàn quay người định rời đi thì Ninh lão phu nhân lại gõ gậy xuống đất.

“Đứng lại! Tôi đã cho cô đi chưa?”

Ninh Phàn không bước đi quay mặt lại nhìn Ninh lão phu nhân.

“Ngay khi cháu vừa bước vào thì bà đã không hài lòng. Cháu kính bà là trưởng bối gọi bà một tiếng bà nội. Bà đừng vượt quá giới hạn!”

Ninh lão phu nhân tức đến độ đau tim không nói lại được chỉ có thể chuyển cơn tức giận sang con trai.

“Cô…cô…Đức Hữu, con xem đứa con gái ngoan mà con sinh ra.”

Ninh Đức Hữu trước mặt mẹ cũng chỉ có cái bộ dạng yếu đuối hiểu chuyện.

“Phàn Phàn, sao con lại có thể nói chuyện như vậy với bà nội?”

Ninh Phàn cũng rất cứng đầu không chịu thua.

“Con không sai!”

Ninh Đức Hữu tức giận giơ tay định đánh Ninh Phàn. Lúc này, cô mới phát hiện cơ thể không cử động được, trong lòng hoảng sợ.

(Tệ rồi! Cơ thể không cử động được. Cốt truyện là muốn mình nhận cái tát này. Phải làm sao đây?)

Ngay khi định nhắm mắt nhận lấy thì một cánh tay kéo người cô lại tránh phải cánh tay đang hạ xuống. Phó Minh Trạch vừa vào cửa đã thấy Ninh Phàn sắp bị đánh, anh ngay lập tức kéo cô lại vào lòng anh cũng khiến Ninh Đức Hữu đánh hụt suýt ngã. Ninh Phàn bị ai đó kéo khi cô vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt nghiêm nghị của anh, trái tim đang lơ lửng của cô cũng có thể hạ xuống mà nhịp tim hình như tốc độ đang tăng.

Ninh Đức Hữu vừa thấy Phó Minh Trạch đến thì thay đổi thái độ chào đón.

“Phó thiếu, sao cậu đến mà không nói với tôi? Mời ngồi! Mời ngồi!”

Ninh phu nhân thấy anh cũng đứng dậy chào hỏi nhưng chỉ riêng Ninh lão phu nhân thì vẫn ngồi. Phó Minh Trạch ôm eo Ninh Phàn từ chối lời mời.

“Không cần đâu! Tôi đến để đón thái thái của tôi.”

Vợ chồng Ninh ngạc nhiên nhắc lại câu vừa rồi của Phó Minh Trạch.

“Thái thái của cậu?”



Ninh lão phu nhân không hài lòng, muốn lấy thân phận trưởng bối ép người.

“Chuyện này là sao? Hôn ước giữa Phó gia và Ninh gia không phải là Ninh Vũ Mai sao? Từ khi nào lại đến lượt dã nha đầu này?”

Phó Minh Trạch không hề sợ khí thế của Ninh lão phu nhân.

“Ninh gia tôi chỉ chấp nhận Ninh Phàn. Nếu các người còn dám nói lời thiếu tôn trọng cô ấy hoặc động đến cô ấy vậy thì hậu quả các người tự chịu.”

Ninh Phàn được Phó Minh Trạch bảo vệ liền cảm động.

(Woa! Phó Minh Trạch hình như càng lúc càng đẹp trai hơn. Tim sao đột nhiên đập nhanh như vậy? Mình sẽ không thực sự thích anh ấy chứ?)

Nói xong, Phó Minh Trạch liền ôm Ninh Phàn trở về biệt thự Phó gia nhưng cả một đoạn đường Phó Minh Trạch cũng không thèm nhìn cô một cái. Về đến nhà, anh cũng chỉ mặt nặng nhẹ ngồi lên ghế sofa mặc kệ cô nói chuyện.

“Phó thiếu, sao hôm nay anh đến Ninh gia tìm tôi vậy?”

“Tiện đường!”

Anh tùy tiện trả lời. Cô phân tích.

“Từ công ty về Phó gia cũng không đi qua nhà họ Ninh. Anh là đặc biệt đến tìm tôi đúng không?”

“Em nói xem.”

Anh vẫn không thèm để ý đến cô. Ninh Phàn vui vẻ nói một cách khoa trương đi qua đi lại sau ghế của anh.

“Cảm ơn Phó thiếu, không so đo tính toán, cứu người lúc hoạn nạn. Từ giờ trở đi, tôi Ninh Phàn sẽ nghe theo chỉ thị của Phó thiếu.”

Nghe câu này của Ninh Phàn, Phó Minh Trạch mới phản ứng lại.

“Em nói thật sao?”

Ninh Phàn không nghĩ nhiều.

“Đương nhiên, chỉ cần Phó thiếu ra lệnh. Tôi, Ninh Phàn lập tức thực hiện.”

Phó Minh Trạch ra lệnh.

“Kết thúc hợp đồng với Kỳ Mặc.”

Ninh Phàn từ chối ngay lập tức.

“Không được!”

Phó Minh Trạch không hài lòng.

“Đây là do em nói. Lập tức thực hiện.”

Ninh Phàn than thở.

“Thực sự không được! Kỳ Mặc bây giờ là nghệ sĩ có triển vọng nhất trong công ty. Không có cậu ấy thì tôi phải nâng đỡ ai đây?”

“Em muốn ai? Tôi sẽ tìm giúp em.”

Phó Minh Trạch nói. Ninh Phàn từ chối lần nữa.

“Không muốn! Tôi chỉ muốn Kỳ Mặc.”

Anh khuyên.

“Em không thể kiểm soát cậu ấy đâu. Từ bỏ càng sớm càng tốt đi.”

“Không thử thì làm sao biết được. Anh và Kỳ Mặc có phải có ân oán gì với nhau không? Tại sao mỗi khi tôi nhắc đến cậu ấy thì anh lại tức giận như vậy?”

Ninh Phàn thực sự rất tò mò tại sao mỗi lần nhắc đến Kỳ Mặc thì Phó Minh Trạch lại giận đến như vậy? Nếu là mâu thuẫn nhỏ, cô có thể đứng ra giải hòa, còn nếu lớn quá thì cô sẽ tìm cách để hòa thuận hai bên.

Phó Minh Trạch bắt đầu kể lại sự tình.

“Kỳ Mặc là trưởng tử của tập đoàn nhà họ Kỳ, mẹ của cậu ấy, Thanh Uyển là một danh ca trong giới giải trí, cuối cùng lại tự sát vì trầm cảm. Vì vậy, Kỳ gia không đồng ý cho cậu ấy vào giới giải trí. Cũng vì chuyện này mà tôi đã tranh cãi với nhà họ Kỳ.”

Nghe được câu chuyện nên Ninh Phàn cũng hiểu được lý do tại sao Kỳ Mặc lại có thiên phú và bất chấp vào giới giải trí như vậy. Nhưng cô vẫn còn chỗ không hiểu.

“Vậy tại sao cậu ấy lại đến công ty của anh?”

Anh trả lời.



“Tôi là biểu thúc của cậu ta. Cậu ta đến trước mặt cầu xin tôi. Tất nhiên là tôi sẽ cho cậu ta một cơ hội.”

Ninh Phàn gật gù.

(Hóa ra còn có mối quan hệ như này. Vì mối quan hệ với nhà họ Kỳ, Phó Minh Trạch dù đã cho Kỳ Mặc một cơ hội nhưng cũng không có ý định nịnh nọt anh ấy. Còn suýt chút nữa bị đóng băng. Đó là lý do tại sao Kỳ Mặc lại bị lừa gia nhập vào công ty của Mục Bắc Thần. Xem ra mình càng không thể từ bỏ Kỳ Mặc.)

Phó Minh Trạch để cho cô có thời gian suy nghĩ nhưng anh lại đợi không được.

“Em đã cân nhắc chưa? Khi nào em sẽ hủy hợp đồng với cậu ta?”

Ninh Phàn cương quyết.

“Tôi sẽ không hủy hợp đồng với Kỳ Mặc.”

Phó Minh Trạch có chút tức giận gọi tên cô.

“Ninh Phàn!”

Bị anh gọi cả họ tên nên cô có chút sợ.

(Đại lão tức giận là vấn đề không nhỏ. Nếu Phó Minh Trạch cứ vậy mà đưa công ty nhỏ của mình đến phá sản vậy thì không phải những việc trước đây mình làm là vô ích sao? Còn mong được phát triển doanh nghiệp có chỗ đứng ở thế giới này gì nữa chứ.)

Nghĩ vậy cô liền cười nịnh nọt nắm lấy góc áo của Phó Minh Trạch.

“Phó thiếu, anh để tôi thử xem được không?”

Thấy anh không thèm để ý, cô đành ra chiêu làm nũng.

“Phó Thiếu! Minh Trạch! Ông xã!”

Đến từ cuối cùng, Phó Minh Trạch vừa nghe được liền ngạc nhiên phản ứng lại quay sang nhìn cô.

“Em vừa gọi tôi là gì?’

Lúc này Ninh Phàn mới phát hiện mình vừa mới nói gì liền lúng túng.

“Tôi…tôi…”

“Gọi lại lần nữa!”

Nhìn vẻ mặt mong đợi của anh, cô đành phải làm theo yêu cầu.

“Ông xã!”

Nghe được chính miệng cô nói, anh vui vẻ cười trả lời giống như trả lời tiếng gọi vừa rồi của cô.

“Ừ!”

Ninh Phàn ngạc nhiên.

(Chuyện gì đây? Sao anh ấy đột nhiên vui vẻ hẳn? Vậy mình có thể…)

Đột nhiên cô có suy nghĩ táo bạo.

“Ông xã! Chuyện của Kỳ Mặc…”

“Ừ! Cứ làm theo ý của em.”

Nhìn anh vui vẻ đáp ứng vừa khiến cô ngạc nhiên lại khiến cô có chút buồn cười. Ngay cả khi đã qua thời gian buổi tối, cô tắm rửa xong ngồi trước bàn trang điểm nhớ lại vẫn thấy buồn cười.

“Phó Minh Trạch dễ dỗ thật! Gọi anh ấy một tiếng ông xã liền dễ nói chuyện. Hơn nữa mặt còn đỏ nữa chứ.”

Đột nhiên, Phó Minh Trạch xuất hiện làm cô phải ngay lập tức giấu nụ cười ban nãy đi. Anh nhìn thấy cô ngồi ở bàn trang điểm cười một mình liền tò mò.

“Em cười cái gì mà vui vậy?”

Ninh Phàn vội lắc đầu chối, cô đổi sang ngồi trên giường rồi nhanh chóng đổi chủ đề.

“Không có gì! Anh tìm tôi có chuyện gì không?”

Phó Minh Trạch hơi cúi người làm chiếc áo choàng hơi rũ xuống lộ ra cơ bắp bên trong. Ninh Phàn không dám nhìn xuống chỉ dám nhìn thẳng vào mắt anh nhưng rồi lại nghe anh yêu cầu.

“Gọi ông xã!”